Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 8



Cho dù ai cũng biết ta đang diễn kịch, thế thì đã sao?

 

Một thân vương bị ép đến mức phải diễn một màn mất mặt như vậy nơi đầu đường, đủ thấy nhà họ Sở quyền thế ngút trời.

 

Không tin thì cứ nghĩ mà xem, giả như hôm nay Sở Tể tướng chịu mất mặt quỳ xuống cùng ta một cái, cục diện này chẳng phải đã hóa giải từ lâu rồi ư?

 

Nhưng khổ nỗi ông ta còn cần thể diện.

 

21

 

Về đến vương phủ, ta nghỉ ngơi một lát, bèn sai người mang thiệp tới Đông cung.

 

Lần này đắc tội với nhà họ Sở, nếu còn không chọn phe, e là ngày tháng yên ổn cũng đừng mơ tới.

 

Hồng Trần Vô Định

Nhiễu nương nói rồi, thuở đầu khởi nghiệp thiếu vốn lại thiếu người, hấp tấp ra tay tất dễ thua lỗ.

 

Không bằng cứ chọn một nhà đại thương trong ngành làm công, chờ quen quy trình, cánh cứng rồi mới tách ra làm riêng, lại còn có thể dụ được vài nhân tài tốt.

 

Tuy ta với thái t.ử giao tình không nhiều, nhưng mặt mũi lại dày.

 

Ta vào phủ liền khóc lóc với thái tử, khóc rằng khi còn thất lạc dân gian ta chịu bao nhiêu khổ cực, khóc rằng muốn nhận tổ quy tông mà bị người truy sát, khóc rằng vất vả lắm mới quay về lại bị ngoại thích chèn ép.

 

"Hoàng huynh! Sở gia kia quá đáng lắm! Thật sự quá đáng lắm a!"

 

Ta vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa gào khóc.

 

Những chuyện xảy ra gần đây, ta kể cho thái t.ử nghe từng việc một, khóc rằng huynh đệ bọn ta bị người ta khi dễ, chẳng phải nên tìm huynh trưởng đòi lại công đạo sao?

 

Lúc mới tới, ta còn chưa nhìn rõ lòng người thiện ác.

 

Giờ ta mới hiểu, đám huynh đệ kia chẳng có kẻ nào hiểu chuyện biết điều!

 

Chỉ có huynh trưởng nắm quyền, bọn ta mới mong có ngày tốt lành.

 

Tiểu đệ nguyện làm trâu ngựa vì huynh trưởng, về sau việc của huynh trưởng chính là việc của tiểu đệ.

 

Huynh trưởng bảo ta giúp ai, lão Ngũ ta tuyệt chẳng nửa lời thoái thác!

 

Thuộc hạ trong phủ thái t.ử nghe xong cũng thấy uất ức thay ta, liền mắng c.h.ử.i Sở gia, kể tội bao năm qua nhà họ Sở ức h.i.ế.p Đông cung, làm bao nhiêu chuyện đáng giận.

 

Rồi lại chỉ trích mấy hoàng t.ử còn lại, nói bọn họ bất kính với thái tử, chẳng ai hiểu quy củ như Ngũ điện hạ.

 

Lần này Ngũ điện hạ khiến bọn họ phải ngậm bồ hòn, trong ngoài cung ai nấy đều âm thầm khen ngợi.

 

Chờ chúng ta mắng đủ rồi, thái t.ử mới cất lời vàng ngọc.

 

Hắn nói, nay Sở gia cũng không dễ động tới, phụ hoàng còn phải nể mặt vài phần.

 

Nhưng sau này che chở cho ngươi thì chẳng khó gì. Huyết mạch hoàng gia chúng ta, sao phải tranh chấp với ngoại thích?

 

Ngũ đệ thông minh, lại hiểu đại nghĩa, chỉ tiếc mệnh khổ.

 

Nay huynh đệ đồng lòng, còn có cửa ải nào không vượt qua được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một phen lời vàng, ta đã nước mắt giàn giụa, miệng toàn là "huynh trưởng thân thiết".

 

22

 

Đầu quân cho thái tử, quả thật có nhiều lợi ích.

 

Ăn mặc tiêu xài đều viện cớ công vụ mà lấy từ ngân sách Đông cung, tích lũy tiền bạc thật nhanh.

 

Có sách sử để đọc, có công văn để xem, chỗ nào không hiểu luôn có người giảng giải.

 

Trước kia bọn tiểu lại đối với ta hờ hững, nay biết ta làm việc cho thái tử, đưa đón đều cung kính khác hẳn.

 

Thái t.ử là trưởng tử, tiếng lành vang xa, nổi tiếng trọng dụng người hiền tài, nhưng thực ra lòng dạ có phần hẹp hòi.

 

Với những người kém hơn mình, dựa vào mình, tôn sùng mình, khiến mình có thể diện, thì hắn khoan dung độ lượng vô cùng.

 

Nhưng với những kẻ hơn hắn ở một phương diện nào đó, thì thái độ của hắn liền trở nên lạnh nhạt.

 

Bảo sao dù là đích trưởng tử, lại có ngôi vị trữ quân, mà dưới trướng lại chẳng có mấy nhân tài.

 

Vì vậy ta làm việc luôn thích tự mình làm hết tám chín phần.

 

Chỉ để lại vài chỗ nhỏ, rồi giả vờ làm bộ sầu khổ, khóc trời trách đất mang đến xin thái t.ử chỉ giáo.

 

Hoặc cố ý để lại vài chỗ sơ hở dễ thấy, chờ thái t.ử vạch ra mà khiển trách.

 

Thái t.ử vừa tiếc rèn sắt không thành thép, vừa lắc đầu than thở, mắng ta khi nào mới gánh vác được trọng trách.

 

Nhưng lần nào cũng tỏ ra hài lòng, dần dần càng thêm coi trọng ta.

 

Lần trước ta đến nhà họ Sở nhận lỗi, hoàng đế ngoài mặt không nói gì, sau lại viện cớ khác mà nổi trận lôi đình với Sở gia một trận, cách chức vài người trong dòng tộc, thu hồi một nửa binh quyền từ thân thích nhà họ Sở.

 

Lại mắng Sở hoàng hậu một trận, nói bà ta không biết dạy con, cứ như Thất hoàng t.ử chẳng phải con ruột của hoàng đế.

 

Sở gia tức nghẹn mà chẳng nói ra được, còn Thất hoàng t.ử với Sở Tạ tuy trong yến tiệc có hắt hủi ta đôi chút, ngoài triều thì châm chọc bóng gió vài câu, nhưng cũng chẳng dám ra mặt gây sự nữa.

 

23

 

Cũng chẳng rõ thái t.ử từ đâu tìm ra được mấy kẻ thuộc hạ đầu óc gỗ mục ấy, tuy đọc sách không tệ, nhưng đầu óc thì đần độn vô cùng.

 

Suốt ngày cứ bẩm báo những lời như: 

 

"Điện hạ à, gần đây Đông cung tham ô quá mức, không thể không quản", "Tiền bạc không đủ, nhất định phải nghĩ cách xoay xở”, "Nhân tài quá ít, chẳng có ai dùng được, vậy thì phải làm sao đây", "Nhị hoàng t.ử tam hoàng t.ử cấu kết, không thể không đề phòng a!", "Thất hoàng t.ử ngông cuồng, lại có nhà họ Sở giúp sức, không phải kẻ lương thiện!"

 

Toàn là những lời vô dụng, chẳng lẽ thái t.ử trong lòng lại không rõ?

 

Chẳng lẽ hắn không biết mình nghèo, không biết mấy đệ đệ kia đang chực chờ sau lưng?

 

Nếu hắn thật sự biết cách giải quyết dứt điểm một lần, còn đợi tới ngày hôm nay sao?

 

Thuộc hạ chỉ biết đem vấn đề ném ra đó, thái t.ử không đưa ra được chủ ý, thì mặt mũi tổn hại, đứng trước mặt người ta cũng chẳng còn vẻ thông minh sáng suốt.

 

Thái t.ử mất đi phong thái sáng suốt, dĩ nhiên càng thêm ghét mấy tên thuộc hạ này.