Chim Khách Bay Về Nam

Chương 2



Giang Yến Ly mỗi lần có việc nhờ ta đều gọi ta là a tỷ.

Ta lấy hôn thư trong gói hành lý ra, vuốt ve đến chỗ ký tên trên hôn thư.

“Hai họ kết tình, một đường se duyên, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa, xem ngày này đào hoa rực rỡ, sum vầy hòa thuận, đoán năm sau dưa leo chằng chịt, nhà ngươi thịnh vượng ta hưng thịnh, kính cẩn lấy lời ước hẹn bạc đầu, viết vào giấy hồng, nguyện kết duyên tơ hồng, ghi rõ trong sổ uyên ương, làm chứng. — Giang Yến Ly - A tỷ.]

Đây là do Giang Yến Ly viết cho ta sau khi hắn ta thi đỗ tiến sĩ.

Lúc đó hắn ta khí phách hăng hái, mắt sáng ngời: "A tỷ, ta tuyệt không phụ nàng".

Giang gia ban đầu là thương gia giàu có ở địa phương, ta là nha hoàn do Giang phu nhân mua về.

Lúc đó vì nhà nghèo, cha ta ham cờ b.ạ.c muốn bán ta vào thanh lâu.

Giang phu nhân thiện lương, mua ta về, sai ta đến bên cạnh Giang Yến Ly khi hắn ta mới tám tuổi.

Nhưng người tốt bạc mệnh, Giang lão gia khi đi lấy hàng bị mã phỉ cướp đường, hàng mất người cũng mất.

Giang gia mất sạch gia sản, từ đó sa sút.

Giang phu nhân giải tán tất cả người hầu, ta không đi mà ở lại.

Giang phu nhân đã cứu ta một mạng, ta phải báo ơn.

Mấy năm đầu ba người bọn ta sống rất khổ sở, vì Giang phu nhân không còn hy vọng nên ngã bệnh không dậy nổi, Giang Yến Ly tuổi còn nhỏ, trong ngoài chỉ có thể dựa vào một mình ta.

Ta giặt giũ quần áo giúp người khác, thêu khăn tay, giữa mùa đông lạnh giá hai tay bị mụn rộp.

Sau này gặp được một bà chủ quán đậu phụ tốt bụng, bà ấy nhận ta làm học trò, dạy ta làm đậu phụ.

Ta học được nghề này, mở một quán đậu phụ, cuộc sống mới khá hơn một chút.

Ta gửi Giang Yến Ly đi học, nhưng sức khỏe Giang phu nhân ngày càng yếu.

Năm Giang Yến Ly mười hai tuổi, Giang phu nhân qua đời, trước khi mất, bà bắt Giang Yến Ly phải lạy ta ba lạy, bắt hắn ta thề rằng sau này dù trong hoàn cảnh nào cũng tuyệt đối không phụ ta.

Từ đó chỉ còn hai bọn ta nương tựa vào nhau, sau khi Giang phu nhân mất, Giang Yến Ly bắt đầu gọi ta là A tỷ, hắn ta sợ ta rời bỏ hắn ta, mắt đỏ hoe thề thốt.

"A tỷ, ta nhất định sẽ có tiền đồ rộng lớn, đến lúc đó sẽ đường đường chính chính cưới a tỷ về nhà, tuyệt đối không để a tỷ phải chịu khổ nữa".

Ta vốn chỉ coi đó là lời nói đùa, nhưng ngày đó hắn ta thi đỗ tiến sĩ, cưỡi ngựa cao đầu, mặt mày tự mãn, giọng điệu kiên định, dâng hôn thư đến trước mặt ta: "Ta đến cưới nàng đây, A tỷ”.

Lòng ta cứ thế mà lún vào.

Nhưng Lâm Nguyệt Như đã xuất hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần đầu gặp nàng ta, là Giang Yến Ly đưa ta đi bái kiến ân sư của hắn ta, nàng ta yêu kiều ôm sách ngồi đọc dưới hành lang, đúng vào tháng tư, hoa đào nở rộ, một cơn gió nổi lên, Lâm Nguyệt Như cúi đầu phủi cánh hoa đào trên sách, ngẩng đầu mỉm cười với bọn ta.

Chỉ một nụ cười đó, tâm của Giang Yến Ly đã loạn rồi.

Ngày đó nhìn Giang Yến Ly đứng như trời trồng, mãi không muốn rời đi, ta thấy lạnh toát cả người.

Quả nhiên, Giang Yến Ly bắt đầu thường xuyên đến phủ Thái sư.

Hắn ta bắt đầu quên mang bánh hạt dẻ cho ta, quên rằng hắn ta phải dạy ta chữ, quên ngày sinh của ta, cũng quên luôn tờ hôn thư đó.

Thậm chí khi Lâm Nguyệt Như hỏi về mối quan hệ của hai bọn ta.

Hắn ta tùy tiện nói: "Là thị nữ thân cận do tiên mẫu để lại cho ta".

3

“Cô nương?”

Mỗi bước mỗi xa

Người lái thuyền cắt ngang hồi ức của ta, hôn thư trong tay cũng đột nhiên bị một cơn gió thổi bay, trôi về phía xa, rồi rơi xuống mặt sông, chìm vào đáy nước.

Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của người lái thuyền.

“Cô nương, đồ của ngươi!”

“Thuyền của ta không mang lưới, biết làm sao đây?”

Ta lại không động đậy, ta nhìn những con mòng biển bay thấp trên sông lướt qua trước mắt, sau đó bay lên không trung hóa thành những chấm mực đen rồi biến mất.

Thẫn thờ nói: “Không cần đâu, cứ đi Lâm An đi”.

"Thế còn đồ của ngươi?”

"Không phải đồ quan trọng, mất thì mất thôi".

Ta không đi Thục Châu nữa, Giang Yến Ly, ta không đợi ngươi nữa.

Ta lấy ba trang thư của Giang Yến Ly bỏ vào lò lửa trên thuyền, giấy Tuyên Thành tốt nhất, đốt cháy chỉ trong chốc lát.

Người lái thuyền không hỏi thêm, chèo thuyền, đưa cho ta một chén trà nóng.

Ông ấy nói với ta Lâm An là một nơi tốt, tốt hơn Thục Châu.

Ta cười cười, không nói gì.

Tâm trạng lúc này vô cùng bình tĩnh, như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.

Từ nay núi cao đường xa, không cần gặp lại nữa.