Thuyền lại đi bảy ngày, đến Lâm An ngày ấy, trời vừa tạnh mưa, cảnh sắc núi non sông nước càng thêm tươi đẹp.
Lâm An quả nhiên phồn hoa, tựa vào Trường Giang là một vùng đất giàu có.
Có lẽ vì mấy ngày nay tâm trạng tốt, bệnh phong hàn của ta cũng đã khỏi hẳn.
Cảm ơn người lái thuyền, thanh toán phí đi thuyền, ta vác hành lý nhẹ nhàng bước chân rời khỏi thuyền.
Bạc trong tay không nhiều lắm, Giang Yến Ly cái gì cũng muốn cho Lâm Nguyệt Như cái tốt nhất, bổng lộc ít ỏi của hắn ta còn xa mới đủ, vẫn phải dựa vào việc ta bán đậu phụ bù vào mới miễn cưỡng duy trì.
Nhưng cũng vì giúp hắn ta lo liệu sắp xếp, chịu thiệt thòi nhiều, cũng học được một vài mánh khóe.
Ta rất nhanh đã thuê được một căn tiểu viện giá rẻ nhưng vị trí cũng không tệ, dựng lại quán đậu phụ.
Mặc dù mới đến, nhưng đậu phụ của ta làm rất ngon, còn bán cả món đậu hoa nóng mềm mại thơm ngon, trước đây ở Kinh thành mỗi ngày đều bán hết từ sớm.
Nhân tiện nói đến đây, Giang Yến Ly sau khi làm quan từng thương ta không cho ta bán đậu phụ nữa.
Hắn ta ngại ta canh ba đã phải dậy xay đậu phụ vất vả.
Nhưng sau này hắn ta thu nhận Lâm Nguyệt Như, bổng lộc eo hẹp, lại khuyên ta dựng lại quán đậu phụ, hắn ta còn nói: "Nàng trước đây bận rộn quen rồi, ta sợ nàng không quen.”
Bây giờ nghĩ lại, không phải sợ ta không quen, mà là sợ Lâm Nguyệt Như phải chịu ấm ức.
Dù sao thì ta và Lâm Nguyệt Như ở trong lòng hắn ta khác nhau một trời một vực, Lâm Nguyệt Như là cành vàng lá ngọc, ta chỉ là cỏ dại rễ nát.
Nghĩ đến đây, ta lắc đầu, thoăn thoắt múc một bát đậu hoa nóng hổi, rưới dầu mè hành hoa đưa cho khách.
Mọi chuyện đã qua rồi, giờ đây, ta phải sống tốt cuộc đời của mình.
Ta đã nghĩ kỹ, tích góp chút bạc, mua một căn nhà nhỏ ở Lâm An, trồng ít hoa quả, nuôi đàn gà vịt, khi nào có tiền bạc rủng rỉnh, ta cũng sẽ đi đây đi đó.
Trước đây cũng là ta mắt mù tâm tối, không nhìn rõ tình hình.
Giang Yến Ly vốn không phải vật trong ao, sao có thể xứng đôi với thôn phụ như ta.
Ân tình của Giang phu nhân, ta đã báo đáp mười năm, giờ đây cũng đã hết.
Ta và Giang Yến Ly không còn nợ nần gì nữa.
---
Xe ngựa đi đi dừng dừng suốt một tháng, Lâm Nguyệt Như không chịu nổi xe ngựa xóc nảy, nên đi vài ngày, lại nghỉ vài ngày.
Giang Yến Ly tính toán thời gian, nghĩ rằng Thẩm Thước cũng nên đến Thục Châu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng qua hắn ta luôn cảm thấy lòng bất an, trước đây, cứ đến lúc này, Thẩm Thước đến nơi, luôn gửi thư cho hắn ta báo bình an, tiện thể nói rõ nàng đã làm những việc gì.
Nhưng lần này thư cũng mãi không đến.
Giang Yến Ly cảm thấy có chút lo lắng, lẽ nào Thẩm Thước đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, hắn ta không ngồi yên được nữa.
"Nguyệt Như, Thẩm Thước mãi không có thư, ta lo lắng nàng ấy xảy ra chuyện gì đó, chúng ta khởi hành sớm hơn thì thế nào?”
Nhưng Lâm Nguyệt Như lại tái mặt ho khan vài tiếng.
"Đều tại thân thể tàn tạ này của ta làm chậm trễ thời gian, Yến Ly huynh không cần quản ta, mau đi tìm Thẩm Thước cô nương đi, nàng ấy một mình đi lại bên ngoài không an toàn”.
Nói xong, nàng ta lại ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Giang Yến Ly hoảng hốt, hắn ta vội vàng an ủi Lâm Nguyệt Như: "Thôi đi, thân thể nàng yếu ớt không chịu được mệt mỏi, Thẩm Thước mấy lần trước đều không sao, chắc là bận lo liệu đồ đạc nên nhất thời quên viết thư, chúng ta cứ nghỉ thêm vài ngày rồi đi vậy."
Nghe lời này, mắt Lâm Nguyệt Như ngấn nước.
"Vẫn là lỗi của ta, trách ta nhiễu sự, mới khiến Thẩm Thước cô nương bận đến mụ mị đầu óc, ta có lúc cảm thấy ta thực sự nên đi chết, làm phiền huynh còn làm phiền Thẩm cô nương.”
Nàng ta vừa tự than vãn, Giang Yến Ly liền cái gì cũng không màn tới nữa.
Thậm chí quên cả nam nữ đại phòng, đau lòng ôm nàng ta vào lòng.
"Thầy yêu thương nàng nhất, nàng nói mình như vậy, thầy ở dưới suối vàng biết được cũng không được an ổn”.
"Nguyệt Như, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng."
An ủi Lâm Nguyệt Như xong, Giang Yến Ly lại bắt đầu cầm bút viết thư, lần này hắn ta đối với Thẩm Thước có chút oán khí.
“Thẩm Thước, nếu nàng đã đến Thục Châu, xin hãy nhanh chóng hồi âm, Nguyệt Như lo lắng không thôi, không ngừng tự trách mình, nàng đừng giở tính nết cố ý không trả lời khiến ta sốt ruột, gần đây trời trở lạnh, bệnh ho của Nguyệt Như tái phát, nàng nhớ làm ít mứt lê, rồi tìm ít lông cáo làm áo choàng cho Nguyệt Như…”
Không biết từ lúc nào, Giang Yến Ly lại viết thêm bốn năm tờ.
Viết đến cuối cùng, nhìn toàn chữ Nguyệt Như trên giấy, hắn ta hiếm khi cảm thấy có chút chột dạ.
Đột nhiên nhớ lại ngày hắn ta thúc giục Thẩm Thước đi Thục Châu, Thẩm Thước phong hàn chưa khỏi, mặt trắng như tờ giấy, cũng không ngừng ho khan.
Mỗi bước mỗi xa
Thế là hắn ta thêm một câu cuối cùng: “Phong hàn đã đỡ hơn chưa? A tỷ.”
Nhưng viết xong lại thấy không hợp, thế là hắn ta vò tờ giấy thành một cục, lấy một tờ giấy mới, viết lại: “A tỷ vất vả, Yến Ly tạ ơn.”
Vẫn là tám chữ đó, không chịu thêm một chữ nào.