Chim Khách Bay Về Nam

Chương 8



Tiếng ca tụng liên tiếp vang lên, Giang Yến Ly vẫn giữ tư thế chắp tay.

Ngụy Tầm giới thiệu xong ta, quay đầu hỏi hắn ta.

"Giang Thông phán, ngươi nói vị tì nữ đó tên là gì?”

Ta rõ ràng thấy sắc mặt Giang Yến Ly dần dần tái nhợt, hắn ta không tin nổi nhìn bọn ta, cuối cùng ánh mắt rơi trên gương mặt không cảm xúc của ta.

Hắn ta hoảng hốt nói: "Không có, là ti chức nhìn nhầm.”

Lâm Nguyệt Như phía sau hắn ta cũng siết chặt chiếc khăn trong tay.

Ta và Ngụy Tầm ngồi ở ghế trên, không còn nhìn Giang Yến Ly một cái nào nữa.

Suốt bữa ăn, Giang Yến Ly đều thất thần không ăn được mấy miếng.

Thậm chí bỏ qua Lâm Nguyệt Như bên cạnh hắn ta.

Bữa ăn này Lâm Nguyệt Như cũng ăn một cách miễn cưỡng.

Đến khi tan tiệc, Giang Yến Ly đến từ biệt.

Miệng hắn ta gọi Ngụy Tầm, nhưng mắt lại chỉ nhìn ta.

Ngụy Tầm mở lời hỏi hắn ta: "Vị này là vị hôn thê của ngươi sao?”

Lâm Nguyệt Như vẻ mặt mong đợi, Giang Yến Ly lại phủ nhận.

"Nữ nhi của ân sư, nhờ ti chức chăm sóc.”

Lâm Nguyệt Như nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Thì ra là vậy, vậy ngươi phải cố gắng rồi.”

"Đúng rồi, hôn sự của ta và Thẩm Thước định vào ngày mười sau tháng sau, nhớ đến uống chén rượu mừng đấy.”

Giang Yến Ly nghe vậy như bị sét đánh ngang tai, hắn ta đứng không vững, vội vàng quay người rời đi.

Lâm Nguyệt Như suýt nữa không theo kịp bước chân của hắn ta.

Hắn ta đi rồi, Ngụy Tầm mở lời nói: "Vị Giang Thông phán này, rất kỳ lạ, hắn vừa nói chuyện mà cứ mãi nhìn nàng.”

Ta thở dài, biết không thể giấu nữa.

Kéo Ngụy Tầm ngồi xuống, kể rõ ân oán của ta và Giang Yến Ly.

Nghe đến cuối cùng, Ngụy Tầm đập mạnh xuống bàn.

"Sao hắn lại dám bắt nạt nàng như vậy, quả thực là lòng lang dạ sói, ta trước đây nghe người ta nói hắn thu nhận nữ nhi của ân sư mà không tiếc bị Thánh thượng không ưa thích, ta còn khen hắn là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, giờ nhìn lại, lại là kẻ thiển cận vong ân phụ nghĩa.”

Ngụy Tầm tức đến nỗi hận không thể bắt Giang Yến Ly về đánh cho mấy quyền.

Ta nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hắn, bật cười một tiếng.

Ngụy Tầm vẫn lẩm bẩm: "Ta nhất định phải gây khó dễ cho hắn, ta sẽ làm khó hắn.”

"Được rồi, được rồi, ta biết chàng không phải người như vậy.”

"Ta và hắn đều là chuyện đã qua, bây giờ ta đã có chàng, ta đã không còn để ý đến hắn ta nữa."

Cuối cùng, ta lại dỗ Ngụy Tầm nửa ngày, nhưng hắn vẫn tức giận, tức đến mắt đỏ hoe.

Ta đành lấy chiếc túi thêu đã thêu xong ra dỗ hắn trước.

Vốn định vào ngày sinh nhật của hắn sẽ tặng hắn, nhưng bây giờ không lấy ra thì không được.

Ngụy Tầm đeo chiếc túi đó vào chỗ dễ thấy nhất.

Lại suốt ngày không ngừng lắc lư trước mặt Giang Yến Ly.

---

Gần đến ngày cưới, ta ra ngoài mua sắm.

Chuẩn bị chọn vài món trang sức và son phấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai ngờ, lại đụng phải Lâm Nguyệt Như.

Nàng ta và ta cùng thích một cây trâm.

"Phiền Thẩm cô nương ưu ái.”

Lâm Nguyệt Như trước mặt ta mãi luôn cao ngạo như vậy, tuy nàng ta nói chuyện lễ phép, đối xử với người ôn hòa.

Nhưng ta biết, trong xương tủy nàng ta cho rằng ta chỉ là một thị nữ, hoàn toàn không xứng ngồi ngang hàng với nàng ta.

Trước đây ta nhường nhịn nàng ta nhiều, chẳng qua là vì nể mặt Giang Yến Ly.

"Xin lỗi, Lâm cô nương, là ta nhìn thấy trước.”

"Ông chủ, gói lại cho ta.”

Bây giờ ta sẽ không nhường nàng ta nữa.

"Ta thêm năm lượng.” Lâm Nguyệt Như không chịu thua kém.

Ta cười lạnh một tiếng: "Ta thêm mười lượng”.

"Ngươi..."

Ta cố ý, bổng lộc ít ỏi của Giang Yến Ly cơ bản không đủ nuôi Lâm Nguyệt Như, thêm năm lượng đã là giới hạn của nàng ta rồi.

Ông chủ đưa cây trâm đã gói xong cho ta.

Lâm Nguyệt Như lại đột nhiên nước mắt lưng tròng, lấy khăn tay lau nước mắt.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng ta khóc nức nở gọi một tiếng: "Yến Ly.”

Ta cũng là lần đầu tiên thấy nàng ta trở mặt nhanh như vậy.

"Yến Ly, ta không biết ta đã chọc giận Thẩm cô nương ở đâu, mà nàng ấy cố ý dùng tiền làm nhục ta.”

Nhưng Giang Yến Ly lại không dỗ dành nàng ta như mọi khi.

"Chỉ là một cây trâm thôi, nàng đừng gây chuyện.”

"Nàng về phủ trước đi.”

Lâm Nguyệt Như liếc nhìn Giang Yến Ly, siết chặt chiếc khăn trong tay, rồi cũng quay người rời đi.

Đợi nàng ta đi rồi, Giang Yến Ly thấp giọng nói:

"A tỷ, ta sai rồi, mấy ngày nay nàng không ở đây, ta sống không hề tốt chút nào, ta mới phát hiện, ta quan tâm nàng, ta rất quan tâm nàng.”

"A tỷ, nàng đừng lấy Ngụy Tầm có được không?”

"A tỷ, nàng về nhà với ta đi.”

"Thế còn Lâm Nguyệt Như?”

Ta cố ý hỏi.

Trên gương mặt tiều tụy của Giang Yến Ly hiện lên vẻ khó xử.

Xem ra mấy ngày nay hắn ta quả thực sống không tốt.

Suy nghĩ nửa ngày, hắn ta dường như hạ quyết tâm nói:

"Ta sẽ mua cho nàng ấy một căn nhà, rồi cho nàng ấy ít bạc, để nàng ấy dọn ra ngoài.”

"A tỷ, chúng ta vẫn như xưa, có được không?”

Ta nở một nụ cười mỉa mai:

"Không được.”

"Hóa ra ngươi cái gì cũng hiểu, nhưng ngươi lại không làm gì cả.”

"Giang Yến Ly, đừng đến làm phiền ta nữa, đừng để ta hận ngươi.”

Nói xong ta quay người rời đi, bỏ lại Giang Yến Ly hồn xiêu phách lạc.