"Cô ta biết tôi có một bà ngoại nương tựa vào nhau mà sống.
"Cô ta biết bà tôi mỗi ngày đều ra chợ nhỏ Mười Tự để bán trái cây.
"Trên đường về nhà, bà ngoại phải băng qua một con đường lớn.
"Vậy nên, cô ta nghĩ, hay là bày trò đùa một chút đi?"
Lý Lệ tái mặt, nhận lấy tập tài liệu tôi đưa cho.
Lật từng trang, từng trang, sắc mặt bà ta từ bàng hoàng chuyển thành phẫn nộ rồi tuyệt vọng.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Chu Thanh Mạt, tràn đầy đau đớn.
Chu Thanh Mạt như bị rút hết sức lực, ngã khuỵu xuống sàn.
Cô ta bò đến trước mặt Lý Lệ, hoảng loạn khóc lóc:
"Mẹ! Con không biết bà ấy là bà ngoại con!
"Mẹ ơi, bây giờ con thực sự rất sợ!"
Lý Lệ ngồi bất động.
Chu Thanh Mạt lại quay sang quỳ trước mặt Thương Triệt:
"A Triệt, anh giúp em giải thích đi!
"Hồi cấp ba em chưa từng bắt nạt cô ta mà!"
Cô ta giận dữ chất vấn tôi:
"Cô dám nói là cô từng bị thương chưa?
"Cô dám nói tôi đã tìm người đánh cô chưa?
"Nguyễn Tranh, cô toàn nói dối! Đồ tiện nhân!"
"Bốp!!"
Cái tát của Thương Triệt khiến cô ta c.h.ế.t lặng.
Chu Thanh Mạt đứng sững, tiếng khóc nhỏ dần.
Cô ta lắp bắp:
"Em không trêu chọc bà ấy...
"Em chỉ vẫy tay với bà ấy, muốn gọi bà ấy qua đây.
"Em chỉ định dọa Nguyễn Tranh một chút thôi.
"Em thực sự không muốn hại c.h.ế.t bà ấy!
"Rõ ràng bà ấy tự lao ra cứu em mà!"
11
"Chuyện này... sao mẹ không biết?"
Gương mặt Lý Lệ gần như méo mó vì phẫn nộ, bà ta lớn tiếng chất vấn Chu Thanh Mạt.
Cô ta co rúm lại, lí nhí nói:
"Mẹ... lúc đó mẹ bận tranh giành cổ phần, chính mẹ bảo con tự xử lý mà, mẹ đã nói vậy mà..."
Lý Lệ nghe xong, ôm lấy ngực, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Chỉ khi đứng gần mới có thể nghe thấy bà ta thì thào hai chữ "mẹ ơi".
Bà ta càng lúc càng không ổn, rồi đột nhiên nôn thốc nôn tháo.
Sau đó, bà ta ngất lịm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chúng tôi lập tức đưa bà ta vào bệnh viện.
Chu Thanh Mạt dường như đã hoàn toàn mất đi ý thức, tôi phải lôi cô ta lên xe.
Tôi không thể để cô ta chạy thoát—cô ta phải đến trước mộ bà ngoại mà quỳ xuống.
Lý Lệ được đưa vào phòng cấp cứu.
Một đêm trôi qua.
Cấp cứu thất bại.
Bác sĩ lắc đầu với chúng tôi.
Bà ta bị xuất huyết não.
Lý Lệ vốn có tiền sử huyết áp cao nghiêm trọng, trước đây cũng từng nhập viện vì căn bệnh này.
Chu Thanh Mạt ngồi sụp xuống sàn, hoảng loạn không biết phải làm gì:
"Mẹ không còn nữa rồi... em phải làm sao đây, A Triệt?"
Thương Triệt nhìn cô ta đầy lạnh lùng và xa cách.
Ánh mắt đó, tôi đã quá quen thuộc.
Nhiều năm trước, trong con hẻm chật hẹp của trường trung học, khi anh ta dựa vào tường hút thuốc, nhìn Chu Thanh Mạt thản nhiên nhục mạ tôi—cũng chính là ánh mắt này.
Luật sư của Lý Lệ nhanh chóng đến.
Ngoài dự đoán của tất cả, chỉ hai ngày trước khi qua đời, Lý Lệ đã sửa lại di chúc.
80% tài sản của bà ta thuộc về tôi.
Như một cách để bù đắp cho lỗi lầm của bà ta.
Nhưng với tôi, sự thiếu vắng của bà trong cuộc đời tôi và cái c.h.ế.t của bà ngoại—có bao nhiêu tiền cũng không thể bù đắp được.
Chu Thanh Mạt không thể chấp nhận nổi.
Sau lễ tang của Lý Lệ, tôi đưa Chu Thanh Mạt đến trước mộ bà ngoại.
Lúc này, trời mưa phùn lất phất.
Chu Thanh Mạt không dám nhìn vào di ảnh trên bia mộ.
Tôi quát lớn:
"Quỳ xuống!"
Ngay khi cô ta quỳ xuống, tiếng sấm vang dội từ xa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cô ta hoảng hốt ôm chặt lấy mình, chiếc ô rơi xuống đất.
Tôi nhìn cô ta, khẽ thở dài:
"Ngày hôm đó, ở nhà cô, cô nói rằng bà ngoại tự lao ra cứu cô.
"Nhưng bà ngoại không ngốc, không phải ai vẫy tay cũng chạy theo."
Tôi nghiêng chiếc ô, che mưa cho cô ta một chút, rồi từng chữ từng câu nói ra sự thật:
"Trừ khi bà nhận ra cô.
"Trừ khi bà ngoại nhìn thấy người đứng bên kia đường chính là đứa cháu gái đã mất tích nhiều năm của bà."
Tiếng khóc của Chu Thanh Mạt không còn bị kìm nén nữa.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng sấm như đáp lại nỗi hối hận của cô ta.
Cơn mưa lớn sắp đổ xuống.