Chu Thanh Mạt đờ đẫn, ôm mặt không nói nên lời.
Tôi mở miệng, giọng khàn đặc:
"Dựa vào đâu mà tôi phải tin bà?"
Lý Lệ cuống quýt:
"Mẹ có thể làm xét nghiệm ADN.
"Đúng rồi, còn có ảnh nữa."
Bà ta mở điện thoại, tìm kiếm rồi đưa cho tôi xem.
Đó là một bức ảnh cũ chụp lại bằng điện thoại, chất lượng không cao, nhưng có thể nhìn rõ bà ngoại và Lý Lệ.
Hai người mỗi người ôm một đứa trẻ.
Tôi nhìn nụ cười hiền hậu của bà ngoại trong ảnh, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Lý Lệ cũng khóc theo.
Chỉ có Chu Thanh Mạt, sắc mặt tái nhợt, như thể vừa thấy ma.
10
Cuối cùng, tôi vẫn đuổi Lý Lệ đi.
Tôi không có bất kỳ cảm xúc nào dành cho bà ta.
Hoặc có lẽ, tôi chưa bao giờ có khái niệm về chữ "mẹ".
Tôi chỉ biết người phụ nữ trước mặt có mùi nước hoa nồng nặc đến khó chịu, tiếng khóc khiến tôi bực bội—vậy thôi.
Còn chuyện Chu Thanh Mạt là em gái ruột của tôi...
Em gái tôi từng dẫn đầu nhóm bạn cô lập tôi ở trường.
Tôi lại làm thế thân cho cô ta suốt sáu năm.
Thật đúng là trò đùa của số phận.
Tôi khóa cửa, uống thuốc rồi quay lại giường nằm.
Việc tôi và cô ta có gương mặt giống nhau, hóa ra cũng có lý do.
Nhưng nếu tôi lớn lên bên cạnh mẹ, cuộc đời tôi sẽ như thế nào?
Tôi không nghĩ ra nổi.
Chỉ biết rằng, tôi rất nhớ bà ngoại.
Hai giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc từ trong cơn mơ.
Có một sợi dây vô hình căng chặt trong đầu tôi.
Tại sao lúc nhìn thấy bức ảnh, Chu Thanh Mạt lại trông như gặp ma?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi cố gắng lục lại những manh mối trước đây.
Sau khi bà ngoại gặp chuyện, tôi đã phải bỏ học.
Theo lời Thương Triệt, đúng lúc đó Chu Thanh Mạt cũng ra nước ngoài.
Tim tôi đập thình thịch, nhanh đến mức gần như đau nhói.
Suy đi nghĩ lại, tôi gọi điện cho Thương Triệt.
Bên kia lập tức bắt máy.
"Nguyễn Tranh." Giọng anh ta tràn đầy vui vẻ. "Em gọi cho anh, anh rất vui.
"Anh xong việc sau hai ngày nữa, đến lúc đó—"
Tôi cắt ngang:
"Chu Thanh Mạt ra nước ngoài từ năm lớp 12 đúng không?"
Thương Triệt phản ứng nhanh chóng:
"Đúng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tại sao cô ta phải đi?"
Anh ta sững lại:
"Anh không rõ."
Tôi siết chặt điện thoại, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
"Anh có thể giúp tôi tra xem không?"
Ba ngày sau.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Chu.
Tôi gấp lại tập tài liệu trong tay, cả người run rẩy không kiểm soát.
Thương Triệt rút một điếu thuốc từ hộp, gọi tên tôi.
Tôi hoàn hồn:
"Đi thôi."
Nhấn chuông cửa.
Lý Lệ đích thân ra mở, vội vã hỏi:
"Tiểu Tranh, có mệt không? Mau vào nhà đi.
"Còn nữa, con không mang hành lý sao?"
Chúng tôi vào phòng khách, người giúp việc mang trà nóng ra.
Đúng lúc đó, Chu Thanh Mạt từ tầng hai đi xuống.
Thấy Thương Triệt, mắt cô ta sáng lên, nhưng khi thấy tôi, cô ta lại vô thức tránh đi.
Lý Lệ cười dịu dàng:
"Thanh Mạt, nhìn đi, chị con đến rồi."
Tôi lên tiếng trước khi Chu Thanh Mạt kịp phản ứng:
"Tôi không phải chị cô ta.
"Tôi không phải chị của một kẻ sát nhân."
Chu Thanh Mạt lảo đảo một bước, mắt mở to, nhìn tôi chằm chằm:
"Cô nói linh tinh gì thế? Mẹ, con đã bảo Nguyễn Tranh ghét con, mẹ mau đuổi cô ta đi!"
Gương mặt Lý Lệ dần trở nên nghiêm túc:
"Tiểu Tranh, có những lời có thể nói, có những lời không thể nói."
Tôi nhìn bà ta với vẻ thờ ơ:
"Nguyên nhân thực sự khiến Chu Thanh Mạt ra nước ngoài năm lớp 12, chắc bà cũng biết rõ rồi."
Lý Lệ liếc nhìn Thương Triệt, sau đó gật đầu:
"Nó suýt bị tai nạn xe, nên mẹ cho nó đi du học."
"Nếu chỉ là tai nạn, thì đâu cần xuất ngoại?"
Sắc mặt bà ta càng lúc càng khó coi:
"Tiểu Tranh, có thể vào phòng nói chuyện riêng không?"
Tôi phớt lờ, bình thản cắt toạc vết thương cũ đã phủ bụi nhiều năm:
"Hồi trung học, chỉ vì tôi có gương mặt giống Chu Thanh Mạt, nên cô ta dẫn đầu nhóm bạn học cô lập tôi.
"Không ai để ý đến tôi, chỉ đứng sau lưng bàn tán.
"Khi nhìn thấy tôi, họ né tránh như gặp rác rưởi, vì không muốn đắc tội với một người mà họ bắt nạt một người khác."
Những vết thương cũ vẫn đang rỉ máu, đau đớn đến mức nghẹt thở.
"Nhưng với Chu Thanh Mạt, như vậy vẫn chưa đủ.