Chim Sẻ Hay Chim Hoàng Yến

Chương 3



Anh ta giờ còn chẳng nhớ rõ ai với ai, không biết xem tôi là con chim hoàng yến nào hay là Chu Thanh Mạt nữa.  

 

"Nguyễn Tranh." Anh ta gọi tên tôi.  

 

Tôi giật mình, từng sợi lông tơ trên người dựng đứng, vội rúc vào chăn.  

 

Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ tức giận của Thương Triệt ngày xưa:  

 

"Nguyễn Tranh, tôi bỏ tiền mua hết mọi thứ của cô."  

 

"Nguyễn Tranh, đừng chọc giận tôi."  

 

"Nguyễn Tranh, làm chim hoàng yến cũng cần người dạy sao?"  

 

Dù đã chùm kín chăn, tôi vẫn nghe rõ giọng nói của anh ta.  

 

Cho đến khi, bên ngoài vọng vào tiếng nói tủi thân của Thương Triệt:  

 

"Nguyễn Tranh, anh khó chịu lắm, muốn ôm em, muốn... muốn hôn em."  

 

Mãi sau, anh ta mới thất thểu rời đi.  

 

Một đêm không ngủ.  

 

Sáng hôm sau, tôi mở cửa với đôi mắt thâm quầng.  

 

Trợ lý Tiểu Dương chu đáo chuẩn bị một bộ vest sạch sẽ khác, gương mặt nở nụ cười chuyên nghiệp:  

 

"Cảm ơn cô, Nguyễn tiểu thư."  

 

Tôi chỉ về phía phòng khách.  

 

Vừa định quay người đi theo, sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc mà xa lạ, trong trẻo dễ nghe:  

 

"Nguyễn Tranh, lâu rồi không gặp."  

 

Tôi sững người.  

 

Chu Thanh Mạt đã cắt tóc ngắn, trông càng thêm tinh nghịch đáng yêu.  

 

Cô ta có chút thay đổi về diện mạo, có thể thấy dấu vết của thẩm mỹ, nhưng vẫn hài hòa, rất đẹp.  

 

Như thể một cuộc gặp gỡ bình thường giữa hai người bạn học cũ.  

 

Cô ta thân thiện, hòa nhã, còn tôi thì như một con nhím dựng gai.  

 

Tiếng kêu đau của trợ lý phá tan bầu không khí căng thẳng.  

 

Thương Triệt mặc quần áo lộn xộn, vừa vội vàng gọi "vợ ơi", vừa cuống cuồng chạy đến bên tôi.  

 

Đứng bên cạnh tôi, anh ta như quả cà héo, giọng điệu dè dặt:  

 

"Nguyễn Tranh, chào buổi sáng."  

 

Chu Thanh Mạt lên tiếng, dịu dàng nhắc nhở:  

 

"A Triệt, quần áo xộc xệch rồi."  

 

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay giúp anh ta chỉnh lại thắt lưng.  

 

Ngón tay trắng nõn vừa chạm vào khóa thắt lưng, Thương Triệt như con chim sợ cành cong, lùi ra sau tôi.  

 

Tôi vô thức tránh đi.  

 

Nét mặt Chu Thanh Mạt đầy ngỡ ngàng.  

 

"A Triệt." Cô ta dịu dàng nói, "Ở đây bẩn lắm, chúng ta về nhà đi, được không?"  

 

Thương Triệt hiểu, lập tức lắc đầu, túm lấy góc áo tôi:  

 

"Anh muốn ở bên vợ."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nụ cười trên mặt Chu Thanh Mạt vụt tắt, cô ta quay sang tôi, giọng điệu lạnh lẽo:  

 

"Nguyễn Tranh, chắc cô vui lắm khi thấy A Triệt bệnh thế này nhỉ?"  

 

Sự kiêu ngạo của cô ta cuối cùng cũng không che giấu nữa:  

 

"Cô chỉ có thể lợi dụng lúc này mới được anh ấy chú ý thôi.  

 

"Tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để lừa A Triệt, nhưng đợi anh ấy tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ không tha cho cô."  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi chỉ ra cửa:  

 

"Tùy. Nhưng phiền hai người đi đi.  

 

"Cả anh ta nữa."  

 

Tôi túm lấy áo của Thương Triệt, lôi anh ta ra ngoài, đẩy về phía Chu Thanh Mạt.  

 

Anh ta không nhúc nhích, bĩu môi, trông như sắp khóc.  

 

Dù Chu Thanh Mạt và trợ lý có nói gì, Thương Triệt cũng không chịu đi.  

 

Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi.  

 

Trong lòng tôi dấy lên một nỗi xót xa.  

 

Ai cũng muốn biết vì sao Thương Triệt lại thành ra thế này.  

 

Chính tôi cũng muốn biết.  

 

Suốt sáu năm bị giam cầm bên cạnh anh ta, tôi đã từng vô số lần hy vọng anh ta có thể đối xử bình đẳng với tôi, hy vọng anh ta thương xót tôi dù chỉ một chút.  

 

Giờ lại diễn bộ dạng này cho ai xem chứ?  

 

Chu Thanh Mạt liếc nhìn đồng hồ, không còn cách nào khác, đành rời đi trước.  

 

Trước khi đi, cô ta nói:  

 

"Nguyễn Tranh, tôi biết bao năm qua, Thương Triệt có không ít phụ nữ. Cô là người ở bên anh ấy lâu nhất.  

 

"Nhưng đừng quên, tất cả bọn họ, không ai ngoại lệ, đều giống tôi."

 

4

 

Câu nói của Chu Thanh Mạt đanh thép, rành mạch.  

 

Tôi cũng nhớ rõ lần tái ngộ với Thương Triệt.  

 

Chỉ vì gương mặt này, anh ta mới nhớ đến tôi.  

 

Nửa đầu năm lớp 12, bà ngoại tôi gặp tai nạn xe khi cố cứu một cô gái, trở thành người thực vật.  

 

Tài xế gây tai nạn không có khả năng chi trả khoản bồi thường khổng lồ.  

 

Chi phí y tế đè nặng đến mức tôi không thở nổi.  

 

Tôi buộc phải bỏ học để đi làm, sớm bước vào xã hội.  

 

Rời trường học không khiến tôi quá đau buồn.  

Vì Chu Thanh Mạt, bạn cùng lớp đều xa lánh tôi, tôi chẳng có lấy một người bạn thân, nên cũng không có gì lưu luyến.  

 

Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền.  

 

Ban ngày làm công nhân trong nhà máy, tính lương theo sản phẩm.  

 

Ban đêm làm phục vụ quán bar.  

 

Cứ thế suốt ba năm.