Lần nữa gặp lại Thương Triệt, là ở quán bar.
Ánh đèn nhấp nháy, nhạc xập xình chói tai.
Tôi cúi đầu, đặt chai rượu đắt nhất lên bàn.
Thương Triệt đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, ra lệnh:
"Ngẩng đầu lên."
Những người cùng bàn cũng nhìn sang, hơi men bốc lên mặt, cười đùa:
"Không phải tiểu thư Thanh Mạt đấy chứ? Về nước rồi à?"
Thương Triệt cau mày:
"Chỉ là trông giống thôi."
Tôi ngước lên, mỉm cười:
"Anh quen tôi à?"
Thương Triệt dường như tâm trạng không tốt, uống cạn ly rượu trước mặt, im lặng không nói gì.
Quản lý chặn đường tôi lại, nháy mắt ra hiệu:
"Tiểu Nguyễn, tiếp rượu anh Triệt đi."
Một người đàn ông ngoài ba mươi lại gọi Thương Triệt là anh.
Ngay lúc tôi định bước tới, Thương Triệt đứng dậy rời đi.
Tôi đặc biệt nhắc quản lý, dặn ông ta lần sau Thương Triệt đến đừng để tôi đưa rượu nữa, cứ đưa là bị đuổi đi ngay.
Sau đó, mỗi cuối tuần Thương Triệt đều đến. Tôi coi như không thấy.
Cho đến khi bạn bè anh ta cố ý chỉ đích danh tôi mang rượu và rót rượu, tôi mới nhận ra trên bàn Thương Triệt căn bản không có ly rượu nào.
"Công nhận, trông giống thật."
"Haha, còn trong sáng hơn Chu tiểu thư, đừng nói cho cô ấy biết nhé!"
"Triệt ca, nghĩ kỹ đi, con bé này chắc chắn không còn trong trắng đâu."
Tôi không nhịn nổi nữa, nhấc chai rượu lên, nghiêng tay đổ thẳng lên đầu kẻ vừa mở miệng.
"Ăn nói sạch sẽ chút, tôi có bạn trai rồi."
"Mẹ nó…"
Thương Triệt châm thuốc:
"Không đáng."
Anh ta nhìn tôi qua làn khói, như đang đánh giá một món hàng, khẽ cười hai tiếng:
"Bạn trai cô sao không đến đón cô vào buổi tối?"
"Anh ấy làm ca đêm."
Ánh mắt Thương Triệt khóa chặt tôi, khiến tôi bất giác thấy sợ hãi.
Mọi chuyện lắng xuống.
Bạn trai là giả, chỉ là câu nói tôi hay dùng khi bị quấy rối.
Nhưng quản lý vẫn sa thải tôi.
Không lâu sau, Thương Triệt gọi điện tới, mà tôi thậm chí không biết anh ta lấy số của tôi từ đâu.
"Có một công việc, cô có muốn cân nhắc không?"
Trong biệt thự của Thương Triệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trên bàn là một tấm thẻ ngân hàng.
"Nguyễn Tranh, tôi bỏ tiền mua hết mọi thứ của cô."
Từ khi có ký ức, tôi đã đi trên một con đường xám xịt.
Người khác có cha mẹ, như những ngọn đèn đường soi rọi.
Tôi chỉ có bà ngoại – một ngọn nến le lói.
Nến tắt, đường tối đen không lối thoát.
Giờ đây, trước mặt tôi là một con đường khác, đầy gai nhọn và vàng son.
5
"Tiểu Mạt..."
Trong khoảnh khắc đầy cảm xúc, tôi nghe thấy Thương Triệt gọi tên Chu Thanh Mạt.
Trong thư phòng của anh ta, bức ảnh chụp chung thuở nhỏ với Chu Thanh Mạt được đặt ngay vị trí dễ thấy nhất.
Những năm cô ta du học, thỉnh thoảng lại gửi ảnh về, lúc nào cũng có hai bản—một cho gia đình, một cho Thương Triệt.
Chỉ có một tấm duy nhất bị anh ta cắt vụn, vì trong đó có bạn trai người Anh của Chu Thanh Mạt.
Đột nhiên, tôi thấy Thương Triệt cũng thật đáng thương.
Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ giàu có nhưng si tình mù quáng.
Tôi luôn giữ đúng hợp đồng: lo cho anh ta ba bữa một ngày, đáp ứng nhu cầu sinh lý, ngoài ra không có thêm bất kỳ giao tiếp nào.
Chỉ thỉnh thoảng, khi anh ta bị sốt, tôi mới đút thuốc cho.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Ánh mắt Thương Triệt nhìn tôi dần trở nên dịu dàng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh ta bắt đầu muốn nhiều hơn những gì ghi trong hợp đồng.
Nhưng tôi vẫn luôn ghét anh ta.
Và sự ghét bỏ đó thể hiện rõ nhất khi trên giường.
Tôi chưa bao giờ hôn, không thích đối mặt.
Tôi cũng luôn gọi anh ta là "Tổng giám đốc Thương".
"Gọi anh là A Triệt." Anh ta nắm chặt cằm tôi, trong mắt bùng lên một ngọn lửa sắp bùng nổ, sự bất mãn đã lên đến cực điểm.
Tôi thở dốc:
"Trong hợp đồng không có điều khoản đó."
"Vậy bây giờ anh viết."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta:
"Không thể làm thế!"
Thương Triệt sững lại, rồi bật cười như một kẻ điên. Cơn giận kỳ lạ tan biến, hành động cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cuối cùng, anh ta vuốt ve mặt tôi, không kìm được mà cúi xuống hôn. Tôi né không kịp, chỉ nghe giọng anh ta dịu dàng:
"Chỉ một lần thôi."
Anh ta thích nhìn tôi mất kiểm soát, cho rằng khi đạt đến đỉnh điểm cảm xúc, những lời tôi nói đều xuất phát từ trái tim.
Nhưng đó chỉ là phản ứng của hoocmon mà thôi.
Dưới thân xác là đam mê, nhưng trong lòng lại như một vũng nước chết.