Chim Sẻ Nhỏ

Chương 4



Tôi không vòng vo, trực tiếp mở đoạn video nhận được tối qua ra cho anh ta xem.

 

“Tôi là người có chút sạch sẽ, lại càng ghét sự phản bội. Phó Kinh, đã không còn đủ tư cách làm đối tác của tôi.”

 

Không cần nói nhiều hơn, Doãn Tùy chắc chắn cũng đã hiểu.

 

Anh ta im lặng một lúc rồi hỏi:

 

“Vậy cô muốn gì từ tôi?”

 

Quả nhiên là biết cách nói chuyện.

 

Nâng đỡ một đứa con bị ghẻ lạnh nhà họ Phó chắc chắn sẽ tiêu tốn thời gian và tâm sức của tôi.

 

Nếu không có chút lợi ích nào thì tôi đâu còn xứng được gọi là thương nhân.

 

Thế nên sau khi anh ta hỏi xong, tôi liền mở một tấm ảnh khác trong album.

 

Là thông tin về dự án hợp tác sắp tới giữa Phó thị và Dương thị.

 

“Tôi giúp anh leo lên vị trí đó. Khi anh tiếp nhận dự án này, hãy nhường cho Dương thị thêm ba điểm phần trăm lợi nhuận.”

 

Ba điểm là con số lớn, nhưng so với vị trí người thừa kế, thì chỉ như muối bỏ biển.

 

Do đó, Doãn Tùy không chần chừ thêm nữa.

 

Anh ta gật đầu:

 

“Được, tôi đồng ý hợp tác với cô.”

 

5

 

Muốn giúp Doãn Tùy lên được vị trí thừa kế, trước tiên phải khiến Phó Kinh gặp rắc rối trong công việc.

 

Tốt nhất là một vấn đề lớn đến mức không thể xử lý được.

 

May mắn thay, cái dòng đạn mạc ngày nào cũng mắng tôi không biết tốt xấu kia, đôi khi cũng có thể mang lại chút cảm hứng.

 

Theo như đạn mạc nói, Tống Chi Chi đã hoàn thành bước ba trong kế hoạch, bước tiếp theo của cô ta là liên tục khoe khoang trước mặt tôi, đẩy vai diễn nữ phụ độc ác lên đến đỉnh điểm.

 

Và việc đầu tiên cô ta định làm chính là cố tình làm hỏng sợi dây chuyền cổ của tôi tại một buổi tụ họp nhỏ.

 

Đó là một buổi gặp mặt giới hạn trong giới thượng lưu.

 

Người tham gia đều là các phu nhân của những tập đoàn lớn cùng với các người thừa kế tương lai như tôi.

 

Vì toàn là phụ nữ nên chủ đề của buổi tụ họp lần này là “triển lãm dây chuyền cổ”.

 

Tống Chi Chi sẽ dùng cách nào đó lẻn vào buổi tiệc.

 

Sau đó, ngay lúc tôi đang giới thiệu món đồ của mình, cô ta sẽ “vô tình” làm hỏng nó, lại còn châm chọc khiêu khích tôi.

 

Mà tôi, trong vai “thỏ trắng yếu đuối”, sẽ chỉ biết ôm sợi dây chuyền vỡ mà đứng đó rơi lệ.

 

Đến khi nam chính xuất hiện, tận mắt chứng kiến Tống Chi Chi bắt nạt tôi, sẽ đứng ra bênh vực tôi trước mặt mọi người.

 

Như vậy, mối quan hệ giữa tôi và anh ta sẽ được đẩy lên một tầng sâu sắc hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đây chính là kịch bản do chính tay Tống Chi Chi viết ra theo hướng dẫn của hệ thống.

 

Chỉ tiếc rằng, nhờ có đạn mạc, tôi đã biết trước toàn bộ kế hoạch.

 

Và sợi dây chuyền cổ chuẩn bị mang đến buổi tiệc, sau khi được tôi cho người kiểm tra kỹ lưỡng, đã được thay bằng một món khác có hình dáng tương tự.

 

Đến ngày diễn ra buổi tụ họp, tôi tự nhiên đi trò chuyện với phu nhân của Vương Tổng, người nổi tiếng là mê sưu tầm dây chuyền cổ.

 

Món mà bà ấy mang theo hôm nay là món yêu thích nhất trong bộ sưu tập, gần như không bao giờ đem ra khoe.

 

Nhưng món tôi mang đến lại trùng hợp đúng là mẫu mà bà ấy đã tìm kiếm suốt bao năm qua.

 

“Thư Di, nể tình giao tình hai nhà chúng ta, con có thể nhường cho dì sợi dây chuyền này được không? Con biết đấy, dì tìm nó bao năm rồi. Chỉ cần con đồng ý, giá nào dì cũng trả.”

 

Khi bà ấy nói những lời này, ánh mắt đầy điềm tĩnh, như thể tiền đối với bà chẳng là vấn đề gì.

 

Hồng Trần Vô Định

Tôi chỉ mỉm cười, không trực tiếp từ chối nhưng cũng không lập tức gật đầu.

 

Tôi nói: 

 

“Nếu dì đã thích đến vậy, hay là hôm nay trong buổi tiệc này, chúng ta đổi cho nhau đeo thử xem sao? Còn những chuyện khác, chờ kết thúc rồi hãy bàn tiếp.”

 

Dùng một món yêu thích để đổi lấy một món yêu thích khác.

 

Vương phu nhân chỉ hơi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

 

Hai sợi dây chuyền cùng tông màu, phối với lễ phục cũng rất hài hòa, dù đổi qua lại cũng không gây chú ý.

 

Và chẳng bao lâu sau khi chúng tôi vừa đổi dây chuyền cho nhau, Tống Chi Chi đúng như lời đạn mạc cảnh báo, không biết dùng cách gì mà đường hoàng bước vào buổi tụ họp, rồi lập tức tiến thẳng về phía tôi.

 

Cô ta mặc một chiếc đầm đỏ nổi bật, vết hôn trên cổ rõ rành rành, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo đầy quyến rũ.

 

“Dương tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở đây.”

 

Tống Chi Chi đúng là đã dốc hết sức lực để đóng tròn vai “nữ phụ độc ác”.

 

Khi nói chuyện, cô ta cố ý đưa tay vuốt nhẹ cổ mình, dẫn dắt ánh mắt tôi nhìn đến những vết hôn lồ lộ trên da, rõ ràng muốn khiến tôi khó chịu, thậm chí khóc lóc.

 

Chỉ tiếc là tôi không hề thay đổi sắc mặt như cô ta mong muốn.

 

Tống Chi Chi hơi cau mày, dứt khoát chuyển thẳng sang phần chính của vở kịch, cố ý ngã một cách đầy khoa trương về phía tôi, tay phải nhắm thẳng vào cổ tôi mà giật mạnh.

 

“Dây chuyền của tôi!”

 

Vương phu nhân kêu lên kinh hoàng, cùng lúc đó, sợi dây chuyền cổ trên cổ tôi đã bị Tống Chi Chi giật đứt.

 

Sợi dây chuyền đó vốn cực kỳ mong manh, chỉ một cú kéo mạnh, vài viên đá quý đã vỡ tan, rơi đầy dưới sàn.

 

“Ui da, không cẩn thận làm hỏng mất dây chuyền của cô rồi.”

 

Tống Chi Chi chẳng hề nhận ra có gì đó sai sai, nhìn sợi dây chuyền hỏng trong tay mà chẳng có chút áy náy nào, thậm chí còn nhướng mày cười với tôi.

 

“Cô yên tâm, Phó Kinh cưng chiều tôi lắm, loại dây chuyền màu sắc kiểu dáng như thế này anh ấy mua cho tôi không biết bao nhiêu cái, chút nữa tôi sẽ lấy một cái khác đền cho cô.”

 

Những lời này đúng là đủ để gây thù chuốc oán.

 

Nếu tôi còn thật lòng yêu Phó Kinh, chắc giờ này đã đau lòng đến mức không chịu nổi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com