Đáng tiếc, tôi đã thấy rõ sắc mặt u ám của Vương phu nhân.
“Cô là ai? Ai cho cô vào đây? Còn nữa, sợi dây chuyền của tôi, cô... cô thật sự...”
Vương phu nhân đưa tay ôm ngực, trông như thể tức đến mức suýt lên cơn đau tim.
Tính bà ấy nổi tiếng nóng nảy, là một trong những người phụ nữ đanh đá trong giới.
Hơn nữa Vương Tổng lại là người nghe lời vợ, nên vị phu nhân này có địa vị không hề nhỏ trong vòng tròn của họ.
“Đúng vậy, Tống Chi Chi, sao cô có thể phá hỏng sợi dây chuyền của Vương phu nhân chứ?”
Tôi cũng nhanh chóng phụ họa, nhìn thấy sắc mặt của Tống Chi Chi dần trở nên khó coi, lòng tôi thật sự khoan khoái vô cùng.
“Không phải...”
Tống Chi Chi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trong tay, vẫn có chút bối rối.
Hồng Trần Vô Định
“Dương Thư Di, chẳng phải đây là dây chuyền của cô sao?”
Tôi nhìn về phía Phó Kinh và Vương Tổng đang bước tới từ đằng xa, rồi lắc đầu với cô ta.
“Không phải đâu.”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Vương phu nhân đã lao tới, túm chặt lấy tóc Tống Chi Chi, giật mạnh về phía sau.
“Phì, Cứ tưởng là ai, thì ra là ả tiểu tam mà Phó Kinh nuôi bên cạnh. Mày dám đến phá buổi tiệc của tao, lại còn làm hỏng dây chuyền của tao? Nghĩ rằng có người chống lưng thì muốn làm gì cũng được à? Hôm nay bà đây không dạy dỗ mày một trận thì mày tưởng tao dễ bắt nạt chắc!”
Trong lúc Tống Chi Chi nói chuyện với tôi, thân phận của cô ta đã bị người khác thì thầm nói lại với Vương phu nhân.
Là chính thất thì chẳng ai có thể ưa nổi “tiểu tam”.
Cho dù Phó Kinh chưa kết hôn, nhưng giữa tôi và anh ta, ai cũng ngầm hiểu là một đôi, gần như là hôn ước đã định.
Huống hồ, dây chuyền bị cố tình phá hỏng.
Vương phu nhân lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Túm tóc, tát liên tiếp hai cái, Tống Chi Chi hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Người phụ nữ vừa mới còn duyên dáng mị hoặc, giờ đây chỉ còn biết vừa khóc vừa la lên cầu cứu.
Phó Kinh nhìn thấy rồi.
Dù gì đó cũng là “chim sẻ” mà anh ta cưng chiều nhất.
Anh ta lập tức chạy tới, chen vào giữa, kéo Tống Chi Chi ra khỏi tay Vương phu nhân.
“Phó Kinh, cuối cùng anh cũng đến rồi…”
Bị dạy dỗ quá nặng tay, Tống Chi Chi chưa từng chịu khổ như thế bao giờ, trong lòng ấm ức đến không chịu nổi, lập tức nhào vào lòng Phó Kinh, khóc nức nở.
Phó Kinh cũng rất xót xa, nhất thời bị cảm xúc che mờ lý trí, lạnh lùng nhìn Vương phu nhân rồi mở miệng:
“Cho dù có hiểu lầm gì thì cũng nên nói chuyện cho rõ, ra tay với một cô gái yếu đuối như thế, có phải quá đáng rồi không?”
“Ê, Phó Kinh, cậu nói vậy là sao? Vợ tôi bình thường hiền dịu nho nhã, chưa bao giờ lớn tiếng với ai, hôm nay lại gây gổ với tình nhân của cậu thành ra thế này, chắc chắn là bên cô ta làm sai trước. Vậy mà cậu còn trách ngược vợ tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vương Tổng không để yên, sắc mặt sầm lại, lập tức phản bác lại.
Trước mặt người con gái mình yêu, thể diện là thứ còn quan trọng hơn cả bầu trời.
Thế nên, dù hai bên đang chuẩn bị ký một hợp đồng hợp tác lớn, Phó Kinh trong lúc này, khi nhìn cô gái trong lòng đang khóc nức nở, vẫn không chịu nhún nhường dù chỉ một chút, thậm chí còn lần nữa phản công:
“Cho dù Chi Chi có sai, các người cũng không nên đối xử với cô ấy như vậy. Tôi hy vọng đây là lần cuối, nếu không thì…”
“Nếu không thì sao?”
Vương phu nhân tức đến bật cười, rồi quay đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy thương hại lẫn cảm thông.
Tôi hiểu rõ ý bà.
Bà thấy tiếc cho tôi vì phải ràng buộc cuộc đời với loại người như vậy, đúng là đáng thương.
Vì vậy, tôi cũng phối hợp, làm ra vẻ đau lòng, thất vọng như thể trái tim vừa bị bóp nghẹn.
Vương phu nhân lại lần nữa lên tiếng:
“Phó Kinh, cậu còn chưa chính thức tiếp quản công ty đã vênh váo thế này, dám lớn tiếng với tôi và chồng tôi à? Không thì sao? Không thì cậu định hủy hợp tác với tôi chắc?”
Sắc mặt Phó Kinh thay đổi rõ rệt.
Dù gì cũng đang giữa chốn đông người, nhưng anh ta vẫn gồng lên, nghiến răng nói:
“Tôi không có ý đó, chỉ là mong hai người đừng tiếp tục bắt nạt Chi Chi, nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Nói rồi, anh ta bế Tống Chi Chi dưới đất lên, quay đầu rời khỏi hội trường, bỏ mặc tất cả.
Nhìn bóng lưng anh ta dần khuất xa, Vương phu nhân cười lạnh một tiếng:
“Cái thứ gì đâu không biết. Bao che cho tiểu tam đến khiêu khích tôi, còn làm hỏng dây chuyền của tôi, không nói được một câu xin lỗi mà còn dám ra vẻ ta đây. Đừng quên, lần hợp tác này là nhà họ Phó chủ động tìm đến tôi. Đã không có thành ý thì thôi, khỏi cần hợp tác gì hết.”
Nghe đến đây, tôi đứng yên tại chỗ, cố gắng nhịn cười, không để người khác nhìn ra sự vui sướng trong lòng mình.
Vòng vèo một hồi, cuối cùng mục đích của tôi cũng đã đạt được.
6
Vương phu nhân không hề nói quá lời.
Lần hợp tác lần này đúng là do nhà họ Phó chủ động đến cầu cạnh nhà họ Vương.
Thế mà vất vả lắm mới bàn được thỏa thuận, chỉ vì một chuyện nhỏ thế này mà coi như tan thành mây khói.
Phó lão gia nổi trận lôi đình.
Vì vậy, khi Phó Kinh hẹn gặp tôi, trên mặt anh ta vẫn còn in rõ dấu bàn tay sưng đỏ.
“Nếu không phải họ ức h.i.ế.p Chi Chi, tôi cũng không đến mức vì nóng giận mà ăn nói lỗ mãng. Giờ thì hay rồi, ông già nhà tôi nói nếu tôi không giải quyết được vụ hợp tác này thì phải nhường vị trí thừa kế.”
Trong phòng bao, Phó Kinh ôm mặt, vẻ mặt đầy phiền não.