Sau cái tát, Tống Diên ôm mặt nhìn ta, nước mắt lưng tròng, bộ dạng đầy uất ức.
Nhưng kiếp này, ta không hề mềm lòng như trước.
Ngay trước mặt bao nhiêu quan khách đang lui tới, ta xé toạc y phục cáo mệnh trên người nàng ta, không chừa cho nàng ta một chút thể diện nào.
Kiếp trước, ta trở về sau nửa năm rời kinh tịnh dưỡng, ta thấy Tống Diên đã thay ta ngồi vào vị trí chính thê.
Nàng dám thay ta tiếp nhận thánh chỉ sắc phong ta làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lại còn tay trong tay cùng Ôn Thần - trượng phu của ta, cả hai vui vẻ mời rượu thiết đãi tân khách.
Còn Ôn Yến nhi tử của ta, lại ngoan ngoãn nép bên người nàng, gọi một tiếng “mẫu thân thân”.
Nhưng rõ ràng nàng ta chỉ là một kẻ ăn xin được ta nhặt về khi còn ở khuê phòng.
Sau khi ta gả cho Ôn Thần, nàng ta mới trở thành thiếp thất trong phủ.
Khi ta tiến vào đại sảnh, Tống Diên còn vờ vĩnh kéo tay ta, thân thiết gọi một tiếng muội muội.
Một tiếng ấy khiến bao nhiêu ánh mắt dồn lại nhìn ta, thiên hạ đều tưởng ta chỉ là một thiếp thất trong Hầu phủ.
Dù trong lòng ta đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nhẫn nhịn, vì nể mặt Ôn Thần và thể diện của Hầu phủ.
Ta nghĩ rằng đợi đến khi đêm tàn khách tan, sẽ hỏi rõ ngọn ngành.
Nào ngờ, khách khứa vừa rời đi, Ôn Thần liền kéo ta vào thủy lao, gằn giọng mắng:
“Hôm nay là ngày đại hỉ của Tống Diên, sao ngươi cứ phải làm nàng ấy bẽ mặt giữa chốn đông người?”
“Ngươi hãy c.h.ế.t đi, chỉ khi ngươi c.h.ế.t rồi, Diên nhi mới có thể danh chính ngôn thuận làm chính thê của ta.”
Còn Ôn Yến, sắc mặt hầm hầm, hung hăng đá mạnh vào bụng dưới của ta:
“Đều tại ngươi cả! Mẫu thân Uyên nhi vừa nãy còn khóc, nói nếu ngươi quay về thì nàng sẽ rời khỏi nơi này. Sao ngươi không c.h.ế.t luôn giữa đường cho rồi hả?”
“Ta không cần ngươi làm mẫu thân! Ta chỉ nhận Diên nương là mẫu thân của ta mà thôi!”
Hai người bọn họ cùng nhau ép ta uống rượu độc.
Dưới nỗi thống khổ vừa trúng độc vừa sảy thai, ta giãy giụa suốt ba ngày ba đêm, đến cuối cùng mới trút hơi thở cuối cùng.
Mà khi ấy, phụ tử bọn họ đang bận rộn dỗ dành Tống Diên, chuẩn bị mở yến tiệc khoản đãi tân khách một lần nữa vì nàng.
Nghe tin ta đã chết, Ôn Thần chỉ nhàn nhạt phun ra một câu:
“Lấy cỏ khô quấn lại, ném ra chỗ xa một chút. Phu nhân lòng dạ nhân hậu, nhát gan sợ máu, trông thấy lại đau lòng sợ hãi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Cũng đừng rêu rao ra ngoài, nhà mẹ đẻ của Tống Nhiễm ở tận Giang Nam, nàng ta c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai hay biết.”
Thế là, ta bị bọc sơ sài trong một tấm cỏ chiếu, bị quẳng ra ngoài như một xác c.h.ế.t vô danh.
Mà Tống Diên, từ đó đường hoàng trở thành phu nhân chính thất của Hầu phủ.
Nàng ta tiêu xài hồi môn của ta, hưởng trọn vinh hoa, an nhàn sống hết đời.
Nhưng kiếp này ta thề sẽ không để nàng đoạt lấy những gì vốn thuộc về ta.
Thấy ta đứng giữa yến tiệc náo động, xé nát y phục cáo mệnh trên người Tống Diên, đám hạ nhân Hầu phủ vội vàng kéo đến ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta quát lớn:
“Các ngươi mù hết rồi sao? Ai mới là chính thất của Hầu phù này, các ngươi còn không nhìn ra ư?”
Bên ngoài truyền tin có người gây chuyện, Ôn Thần vội vã chạy ra.
Vừa thấy ta, hắn liền quát:
“Tống Nhiễm, ngươi phát điên rồi à? Có điên cũng về hậu viện mà làm loạn, đừng ở đây bêu xấu Hầu phủ của ta!”
Tống Diên bước lên, dịu dàng khuyên nhủ:
“Phu quân, hôm nay thiếp được phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, chắc muội muội vì ghen tỵ nên mới thất lễ như thế.”
“Thiếp cùng muội ấy từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, cùng hầu hạ chàng, nay thiếp được phong làm cáo mệnh phu nhân, muội ấy khó chịu cũng là chuyện dễ hiểu.”
Vừa nói, nàng vừa rút trâm cài đầu ra đưa cho ta:
“Muội muội ngoan, đây là vinh quang chung của hai ta, nếu muội cứ làm loạn, chẳng phải khiến cả Hầu phủ mất mặt sao?”
“Trâm ngọc Hoàng thượng ban tặng đây, ta tặng lại muội. Muội hãy lui về hậu viện nghỉ ngơi, đợi ta xong tiệc sẽ tới tìm.”
Chỉ vài lời, nàng đã tự tô vẽ cho mình thành một nữ nhân hiền hậu.
Còn ta lại trở thành kẻ hẹp hòi vô lý, không biết điều, là một tiểu thiếp chỉ biết ganh đua tình cảm.
Bên cạnh còn có một quý nữ bật cười mỉa mai:
“Tưởng ai tài giỏi lắm, hóa ra chỉ là một tiểu thiếp. Tống phu nhân đúng thật hiền đức, để thứ tiện tỳ trèo lên đầu mà vẫn bao dung được.”
Tống Diên nghe vậy, chỉ cười khổ, ra vẻ nhẫn nhịn như thể mang oan ức lớn tận trời cao.
Nhưng giữa khách khứa, vẫn có người nghi hoặc:
“Tống phu nhân quanh năm ở sâu trong phủ, ta chưa từng gặp qua. Nhưng vị phụ nhân đang mang thai kia, dung mạo ấy lại giống Tiểu thế tử đến tám phần.”
“Nếu nàng ấy là mẫu thân của thế tử, thì chẳng phải nàng mới là chính thê của Hầu phủ sao?”
Ngay lúc ấy, Ôn Yến từ trong phủ chạy ra.
Nó mới bốn tuổi, nhưng đã học dáng điệu người lớn, bước đi chững chạc.
Nó nghiêm mặt nói với ta:
“Nhiễm di nương, hôm nay là ngày vui của mẫu thân ta, mong di nương đừng làm khó nàng nữa.”
Lời Ôn Yến vừa dứt, bên cạnh đã có một phụ nhân hung hăng nhổ một bãi nước miếng vào ta:
“Phì! Đồ mặt dày không biết xấu hổ! Một đứa thiếp thất mà dám tự xưng là chính thê?!”
“Cũng may Tiểu thế tử thông minh, biết phân biệt đúng sai, bằng không bọn ta đều bị tiện phụ này lừa gạt!”
Tống Diên vội bước tới, kéo tay phụ nhân nọ, dịu giọng:
“Tỷ tỷ chớ nói vậy... Nhiễm muội muội nhất định cũng có nỗi khổ riêng.”