Chính Thê Trở Về

Chương 2



Một câu “muội muội” kia, lại làm lòng người sinh ra thương xót.

 

Lời chỉ trích ngày càng dồn dập hơn, từng người một đều bảo ta nên cút đi cho khuất mắt.

 

Ta nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Ôn Yến.

 

Kiếp trước, ta đã biết nó thiên vị Tống Diên, nhưng không ngờ kiếp này, chỉ vài lời dối trá như vậy, vẫn khiến lòng ta như bị d.a.o cứa.

 

Ôn Yến sớm đã hiểu chuyện, nó thông minh hơn hẳn đứa trẻ đồng trang lứa.

 

Nó biết rõ hậu quả của hai câu kia, nhưng vẫn nói ra không chớp mắt.

 

Một phụ nhân bên cạnh kéo tay Tống Diên, thay nàng bất bình:

 

“Tống phu nhân, thật may là thân thể người đã khỏe hơn, có thể ra ngoài gặp gỡ giao du với mọi người, cho nên mấy người chúng ta mới quen biết nhau từ trước. Nếu không hôm nay e là khó phân phải trái.”

 

Thì ra ngay sau khi ta rời kinh, Tống Diên đã mạo danh ta, bắt đầu lui tới cùng đám quý phu nhân ở kinh thành.

 

Nghĩ lại, hóa ra việc Ôn Thần khuyên ta rời kinh tịnh dưỡng cũng là sắp đặt từ trước, để Tống Diên giả danh ta mà đoạt mất vị trí chính thất.

 

Tống Diên nước mắt lưng tròng, bước lên khẽ cầu:

 

“Muội muội à, muội đừng làm loạn nữa...Thánh chỉ ban xuống là đại lễ hoàng ân, lẽ ra phải cử hành nghiêm cẩn, nay lại thành ra trò cười, khiến người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì?”

 

Ôn Thần liền nổi giận:

 

“Nàng còn nói với ả ta làm gì! Người đâu, kéo nữ nhân điên này vào trong cho ta!”

 

Nói xong, hai tên tiểu đồng phía sau hắn bước tới kéo tay ta.

 

Hai nha hoàn theo hầu sau lưng ta liền nhào lên, cùng bọn họ giằng co.

 

Ta kêu lên:

 

“Các ngươi là người theo ta từ nhà mẹ đẻ tới, lẽ nào thực sự không biết ta là ai?”

 

“Ma ma đâu? Ta muốn gặp ma ma của ta!”

 

Ôn Thần cười lạnh:

 

“Ngươi là đứa ăn xin được Diên nhi nhặt về, lấy đâu ra ma ma? Ta thấy ngươi đúng là điên thật rồi!”

 

Nha hoàn bị đánh ngã.

 

Còn ta cũng bị kéo ngã sõng soài xuống đất.

 

Tống Diên vội vàng bước tới đỡ ta dậy, dịu giọng:

 

“Muội muội, trước hãy vào trong phủ đã. Muội không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng.”

 

Chính lúc này, ta nhìn thấy trên cổ tay nàng đeo một đôi vòng tay khắc hoa.

 

Chính là đôi vòng tay mẫu thân ta để lại khi lâm chung.

 

Năm đó là bà cầm tay ta, đeo lên cho ta đôi vòng này, dặn ta giữ lấy, xem như gia bảo truyền đời.

 

Bao năm qua, ta chẳng nỡ mang, vẫn cất kỹ trong tủ áo, nay sao lại xuất hiện trên cổ tay nàng?!

 

Ta lập tức chụp lấy tay Tống Diên:

 

“Đây là vòng tay mẫu thân cho ta! Ngươi dựa vào đâu mà dám đeo nó đi khoe khoang khắp nơi?!”

 

Tống Diên nghe vậy liền bày ra vẻ uất ức:

 

“Đây là của mẫu thân để lại cho ta... ta đeo có gì sai đâu?”

 

Ôn Thần lập tức kéo Tống Diên ra sau lưng, mắng ta:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tống Nhiễm! Diên nhi đáng thương, coi ngươi như ruột thịt mà đối đãi. Ngày đó ngươi lén lút trèo lên giường ta, nàng cũng nén giận mà bỏ qua! Nay ngươi lại còn vì một đôi vòng tay mà tranh giành với nàng?!”

 

Ta nhớ rõ ràng năm đó ta đưa Tống Diên về nhà, nàng nói phụ mẫu mình mất sớm, muốn nhận mẫu thân ta làm nghĩa mẫu.

 

Ta thương cảm, liền để nàng gọi thân mẫu ta một tiếng “mẫu thân”.

 

Nào ngờ tất cả chỉ là để chuẩn bị cho ngày hôm nay...

 

Ôn Yến bước lên, hung hăng đẩy ta ngã xuống đất:

 

“Không được bắt nạt mẫu thân ta! Đồ đàn bà xấu xa!”

 

Chúng chen nhau đứng chắn trước mặt Tống Diên, như sợ ta sẽ động tay động chân với nàng.

 

Còn ta, bụng đau quặn, từng cơn như sắp chuyển dạ.

 

“Không cần nói nữa...” – Tống Diên nhẹ nhàng đẩy phụ tử họ ra, mắt rưng rưng:

 

“Nếu muội ấy đã muốn vòng tay, ta sẽ cho muội ấy.”

 

Nàng tháo vòng tay xuống, đưa tới trước mặt ta:

 

“Tống Nhiễm, từ ngày ta cưu mang muội, ta đã coi muội là ruột thịt. Cho dù sau này ta làm chính thê, còn muội là thiếp thất, trong lòng ta vẫn coi muội là muội muội của ta.”

 

“Vòng tay này tặng cho muội, ta cũng không tiếc đâu.”

 

Ta đau đến toàn thân run rẩy, vẫn cố gắng đưa tay đón lấy chiếc vòng từ tay nàng.

 

Nhưng vừa chạm tới, chiếc vòng bỗng rơi khỏi đầu ngón tay nàng, rớt xuống nền đá, vỡ tan tành.

 

Vòng tay vỡ nát.

 

Tống Diên xoay lưng về phía mọi người, kín đáo ném cho ta một nụ cười đắc ý.

 

Giây khắc ấy, ta liền hiểu: nàng cố ý!

 

Một luồng huyết khí xông thẳng lên đầu, ta giận đến phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Huyết dịch bên dưới cũng trào ra không ngừng, thấm ướt cả vạt váy.

 

Có người hoảng hốt hô lên:

 

“Nàng ta sắp sinh rồi! Mau, mau đi mời đại phu!”

 

Ôn Thần thấy thế liền nhào tới, túm lấy hai chân ta kéo lê về phủ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Ta bò lê hai bước trên đất, toàn thân vô lực, chỉ còn biết vươn tay níu lấy vạt áo một nam tử gần đó, dùng hết hơi tàn van nài:

 

“Công tử… xin người… xin hãy đi tìm Quý phi nương nương… Nói với người… Tống Nhiễm sắp không sống được nữa rồi… Cầu nàng đến gặp ta lần cuối…”

 

Ta bám chặt lấy vạt áo người kia, sống c.h.ế.t không buông.

 

Ôn Thần thấy vậy, nổi điên giẫm mạnh lên hai tay ta.

 

Cơn đau khiến ta buông lỏng, hắn lập tức lệnh cho hạ nhân nâng ta đưa vào bên trong.

 

Biệt viện của ta sớm đã bị Tống Diên chiếm lấy, Ôn Thần liền sai người đưa ta vào một gian phòng chứa đồ cũ kỹ để mặc ta tự sinh nở.

 

Hài nhi này vẫn chưa đủ tháng, còn tận hai tháng mới tới kỳ sinh nở.

 

Ta đau đớn vật vã trong căn phòng chật hẹp, còn bên ngoài Ôn Thần lại dịu dàng dỗ dành Tống Diên.

 

Ôn Yến cũng ngoan ngoãn nịnh hót:

 

“Diên nương, bà ấy lần này là sinh non. Bà ấy yếu như vậy, nhất định sống không nổi đâu.”

 

“Đợi bà ta c.h.ế.t rồi, Diên nương chính là chính thê của phụ thân, Diên nương có vui không?”