Chính Thê Trở Về

Chương 7



Sau khi Ôn Yến bị kéo đi, ta thường sai người đến âm thầm quan sát.

 

Bệnh tình của nó mỗi ngày một nặng đến nổi không còn thuốc cứu.

 

Ôn Yến tuy thông minh từ nhỏ, nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ sợ chết.

 

Nó thường xuyên gào khóc van xin đại phu cứu mạng.

 

Ôn Thần không có tiền chữa trị, liền mua vài loại thuốc bột rẻ tiền đút cho nó uống, khiến bệnh tình của nó càng thêm trầm trọng.

 

Năm hết Tết đến.

 

Tối ngày Thượng Nguyên, khi ta từ cung yến trở về, vừa bước qua cổng của phủ Quận chúa đã thấy một thân ảnh nhỏ co rút trong tuyết.

 

Khi ta lại gần, thân ảnh ấy cất giọng yếu ớt, mơ hồ gọi "mẫu thân".

 

Nó thấy ta, lập tức bò lết đến chân ta, nhẹ kéo vạt áo ta:

 

“Mẫu thân... là con sai rồi. Trên đời này chỉ có mẫu thân thương con.”

 

“Con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, con không rời khỏi người nữa... Con muốn mãi mãi ở bên người…”

 

Ta cúi xuống ôm lấy nó.

 

Đứa bé bốn tuổi rưỡi, nhẹ bẫng như chiếc lông vũ.

 

Cả người chỉ còn da bọc xương.

 

Nó nhìn ta, thấp giọng hỏi:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Mẫu thân… nếu giờ con chịu nghe lời, chịu uống thuốc… giờ còn kịp không?”

 

Ta nghẹn lời trong chốc lát, gật đầu:

 

“Kịp, kịp mà… Giờ mẫu thân cho con uống thuốc nhé…”

 

Ta lấy từ trong tay áo một viên kẹo, nhét vào miệng nó, nhẹ giọng dỗ:

 

“Yến nhi uống thuốc rồi sẽ khỏe, sẽ không đau nữa đâu…”

 

Khoảnh khắc ấy, ta như trở lại năm xưa khi nó mới sinh, bệnh tật triền miên, ta không dám ngủ, cả đêm ôm nó trong lòng, sợ chỉ chợp mắt là nó không còn nữa.

 

Nhưng năm nay, đúng lúc pháo hoa rực trời, nó lại lặng lẽ nhắm mắt.

 

Ta cũng chẳng rõ, trong lòng mình là oán hay là thương.

 

Ta sai người đi gọi Ôn Thần đến, đem t.h.i t.h.ể của Ôn Yến giao lại cho hắn.

 

Ôn Thần nhìn con trai bất động, ngơ ngác hồi lâu.

 

Sau cùng, hắn lấy từ trong áo ra một chiếc pháo hoa nhỏ:

 

“Đây là Ôn Yến bảo ta mua... nó nói vào ngày Thượng Nguyên sẽ đến gặp mẫu thân, muốn đem pháo này đến tặng cho nàng.”

 

“Chắc nó đi vội quá... nên quên mất.”

 

Hắn đưa pháo hoa cho ta:

 

“Tống Nhiễm, ta và Yến nhi... đều biết mình sai rồi.”

 

“Nay nàng đã mất Yến nhi, chẳng lẽ cũng muốn mất luôn cả ta sao?”

 

“Cho ta ở lại đi... dù chỉ là làm nô bộc cho nàng, ta cũng cam tâm.”

 

“Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa.. chúng ta rốt cuộc vẫn có tình nghĩa…”

 

Ta nghe đến đây, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

Đúng lúc ấy, Hộ Quốc công từ trong phủ bước ra, gương mặt lạnh như băng:

 

“Ôn công tử, nay Nhiễm nhi đã có hôn ước với ta, ngươi cứ dây dưa mãi với vị hôn thê của người khác, có phải đã thất lễ rồi không?”

 

Nói xong, hắn cởi áo choàng choàng lên vai ta, dịu giọng:

 

“Ngoài trời lạnh thế này, nếu nàng bị cảm thì làm sao?”

 

“Chúng ta về thôi, con gái chúng ta vẫn đang đợi nàng trở về đấy.”

 

Ta mỉm cười, nắm lấy tay hắn cùng nhau rời đi.

 

Phía sau, Ôn Thần ôm t.h.i t.h.ể Ôn Yến giữa tuyết trắng đầy trời, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng chúng ta khuất dần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn thì thào:

 

“Không sao... trong bụng Diên nhi còn có cốt nhục của ta…”

 

“Không sao... ta còn một đứa con nữa…”

 



 

Khi tiết xuân vừa chớm, Tống Diên hạ sinh — nhưng đứa trẻ ấy tóc đỏ mắt xanh, dung mạo chẳng khác gì người Hồ.

 

Mãi đến khi ấy, Ôn Thần mới ngơ ngác hiểu ra: đứa bé trong bụng Tống Diên vốn chẳng phải của hắn. Tống Diên từ đầu đến cuối, đều lừa gạt hắn.

 

Sau khi sinh, nàng cuỗm sạch số bạc ít ỏi còn lại của Ôn Thần, vội vã bỏ trốn.

 

Lúc đi, nàng còn oán trách:

 

“Đều tại cái tên nghèo kiết xác ấy cứ đòi chuộc ta.”

 

“Nếu ngày đó để vị thương nhân giàu có kia chuộc, có khi giờ ta đã sống trong nhung lụa cả đời rồi.”

 

Nhưng ta sao có thể để Tống Diên trốn thoát?

 

Ta lập tức cho người bắt nàng trở về, đưa trả lại cho Ôn Thần.

 

Từ đó, đôi cẩu nam nữ ấy xé rách mặt nạ trở thành kẻ thù.

 

Ôn Thần ngày ngày mượn rượu giải sầu, say thì đánh Tống Diên, mắng rằng nàng hại hắn thân bại danh liệt.

 

Tống Diên thì ngày đêm mộng tưởng tìm lại vị thương nhân từng đấu giá ở Hồng Lâu, mong trở thành thiếp thất của người ta.

 

Cuối cùng, có một ngày, Tống Diên chịu không nổi cảnh bị đánh chửi, dùng dây bố rách siết cổ Ôn Thần đến chết.

 

Lúc Ôn Thần hấp hối, miệng vẫn thì thào gọi ta:

 

“Tống Nhiễm… cứu ta…”

 

Tống Diên bị kết tội g.i.ế.c trượng phu của mình, bị quan phủ phán xử trảm vào ngày hôm sau.

 

Khi ta đến thăm ngục, nàng vẫn ngẩng cao đầu cười nhạo ta:

 

“Ta chưa bao giờ thích Ôn Thần.”

 

“Nhưng ngươi thích hắn, nên ta nhất định phải giành lấy.”

 

“Tại sao ngươi là tiểu thư đại hộ ở Giang Nam, còn ta chỉ là một kẻ ăn mày?”

 

“Rõ ràng ta xinh đẹp không kém gì ngươi, vì sao ngươi là chính thê, còn ta chỉ được làm thiếp thất?”

 

“Ngươi nghĩ ngươi cứu ta, ta sẽ biết ơn ngươi sao? Đừng mơ!”

 

“Tống Diên ta chưa từng cần ai thương hại!”

 

“Ngươi cứ chờ đấy, vị thương nhân kia chắc chắn sẽ đến cứu ta. Hắn từng ra giá một vạn lượng vì ta, lần này cũng sẽ không bỏ rơi ta!”

 

“Tống Nhiễm, ta sẽ sống sung sướng hơn ngươi!”

 

Nghe nàng nói, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Ta nhìn nàng, chậm rãi nói:

 

“Thương nhân gì chứ?”

 

“Tống Diên, đó chỉ là cái bẫy ta bày ra. Mục đích chính là lừa sạch bạc trong tay Ôn Thần mà thôi.”

 

“Ngươi nghĩ mình xứng được cái giá đó à?”

 

“Ngày ngươi bước chân vào Hồng Lâu, ta vốn định để ngươi làm một tạp dịch sau bếp.”

 

“Kẻ ra lệnh cho người nâng giá hôm đó… chính là ta!”

 

Giữa tiếng gào khóc tuyệt vọng của Tống Diên, ta rời khỏi ngục thất.

 

Ngoài cửa nhà lao, vị hôn phu của ta đang ôm con đứng chờ ta.

 

Ta bước về phía hắn, trong lòng thầm nghĩ:



Qua cơn sóng gió này, đời ta về sau hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió, không còn phong ba bão tố nữa.

 

Hết.