Chính Thê Trở Về

Chương 6



 

Hắn đem toàn bộ sản nghiệp còn lại đi cầm cố, nhưng vẫn không đủ.

 

Lúc này, ma ma của Hồng Lâu bước tới, cười như không cười:

 

“Ôn công tử, hay là ngài đi mượn thêm chút bạc?”

 

“Ngài xem, vị công tử ngồi trên lầu kia vẫn chưa dừng lên giá, xem ra là rất quyết tâm chuộc Tống cô nương về.”

 

“Nghe nói trong bụng Tống cô nương còn đang mang thai… Nếu để người khác chuộc đi, chỉ sợ là một xác hai mạng.”

 

Ôn Thần nghe vậy vội vàng đi mượn bạc, nhưng bằng hữu năm xưa bây giờ đều tránh mặt hắn. 

 

Vòng qua một lượt, hắn đành phải vay nóng từ những hiệu cầm đồ ngầm, lấy lãi cắt cổ, cuối cùng gom thêm năm ngàn lượng nữa mới chuộc được Tống Diên.

 

Được thả ra khỏi Hồng Lâu, Tống Diên quỳ sụp trước mặt Ôn Thần, nước mắt như suối:

 

“Hầu gia đối với thiếp tốt đến thế… Thiếp nguyện kiếp này làm trâu làm ngựa, không dám phụ lòng người!”

 

Lời này… sao mà quen thuộc?

 

Năm xưa, lúc ta thu mua Tống Diên, nàng cũng từng quỳ bên chân ta nói vậy.

 

Ôn Yến chạy đến đỡ nàng:

 

“Diên nương, chúng ta người một nhà cả mà, người đừng như thế.”

 

“Đứng lên đi, chúng ta về nhà.”

 

Ba người bọn họ vừa rời khỏi Hồng Lâu thì bắt gặp ta.

 

Ôn Thần cười nhạt:

 

“Ngươi đem Diên nhi bán vào kỹ viện thì đã sao?”

 

“Dù phải bán sạch gia sản, ta cũng sẽ chuộc nàng ấy về. Bởi vì nàng ấy mới chính là chính thê trong lòng ta.”

 

“Còn ngươi, một nữ nhân chỉ biết tới lợi lộc, cả đời này cũng chẳng hiểu được cái gọi là ‘chân tâm’ đâu!”

 

Ta gật đầu, từ trong tay áo rút ra một mảnh giấy, mỉm cười:

 

“Ta thực sự không hiểu chân tâm của ngươi là gì, chỉ biết… hôm nay các ngươi đã không còn nơi để về nữa rồi.”

 

“Tờ khế ước ngươi mới cầm cố sản nghiệp để chuộc nàng ta, ta đã mua lại.”

 

“Cảm tạ Ôn công tử ban cho ta khu đất tốt thế này, lại còn giá rẻ như cho, lần này nhờ ngài mà ta nhặt được bảo vật rồi.”

 

Đêm đó, ba người họ bị ta đuổi thẳng khỏi viện, không chốn dung thân.

 

Cuối cùng, chỉ đành trú tạm tại một ngõ tạp cư chật hẹp.

 

Từ đêm đó, trong lòng Tống Diên bắt đầu nảy sinh oán hận với Ôn Thần.

 

Một tháng sau, Ôn Thần không xoay được số bạc nợ ở hiệu cầm đồ, lại thêm việc bị người ta đánh gãy chân chưa lành.

 

Hắn từ bé đã lớn lên trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Nay hắn tay trắng, chỉ có thể nằm liệt ở đó, để Tống Diên phải đi giặt quần áo thuê nuôi sống cả nhà bọn họ.

 

Có một lần ta tình cờ gặp Tống Diên trên phố.

 

Nàng tay trái ôm thau giặt, tay phải dắt theo Ôn Yến.

 

Ôn Yến thều thào:

 

“Diên nương… con đau bụng quá… Chúng ta đi y quán được không?”

 

Tống Diên nhíu mày:

 

“Chúng ta có bạc đâu mà đòi đi y quán? Cơm còn chẳng đủ ăn, lấy gì mà mua thuốc?”

 

Chợt nhận ra khẩu khí nặng nề, nàng dịu lại:

 

“Yến nhi, mẫu than cũng hết cách rồi. Nhà mình giờ nhờ cả vào mẫu thân, con nói xem mẫu thân có mệt không?”

 

Ôn Yến ngây thơ gật đầu.

 

Tống Diên đưa tay xoa bụng nó:

 

“Để về nhà mẫu thân xoa xoa cho, xoa xoa rồi sẽ không đau nữa đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nói đoạn, nàng kéo Ôn Yến rời đi.

 

Đêm rằm tháng Chạp.

 

Ta mang nữ nhi của mình vào cung thăm Quý phi.

 

Lúc hồi phủ, bỗng thấy trước cửa có một bóng nhỏ co ro ngồi.

 

Tuyết rơi dày đặc, thân ảnh kia phủ đầy tuyết trắng.

 

Lại gần nhìn, mới nhận ra là Ôn Yến.

 

Nó gầy đi nhiều, y phục trên người cũng là đồ cũ bị người ta bỏ đi, mỏng tanh chẳng đủ để chống rét.

 

Cả người nó run lên vì lạnh, bụng lại phình cao dị thường.

 

Thấy ta đến, nó rụt rè ngẩng đầu:

 

“Mẫu thân… con đau lắm… Diên nương nói không có bạc mua thuốc…”

 

“Mẫu thân… thuốc người từng cho con… còn không ạ?”

 

Ôn Yến sinh ra đã yếu nhược.

 

Vì giữ mạng nó, ta tìm được một lão thần y, còn mất thêm hai năm mới tìm đủ dược liệu để điều phối ra linh dược.

 

Chỉ cần kiên trì uống đến năm mười lăm tuổi, thân thể nó sẽ mạnh khỏe cả đời.

 

Thế nhưng, nó bị Tống Diên xúi giục, cho rằng ta ép nó uống thuốc.

 

Rồi hai kẻ ấy lén đốt sạch cả thuốc lẫn phương thuốc.

 

Thần y ấy giờ cũng đã mất. Giờ thì… thần tiên cũng khó cứu.

 

Nhớ lại những ngày đêm vì nó mà rơi nước mắt, giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

 

Ta thản nhiên:

 

“Ngày ngươi chọn Tống Diên, mối duyên mẫu tử giữa ta và ngươi đã đứt đoạn.”

 

“Thuốc là do ngươi đốt, phương thuốc cũng là do ngươi đốt. Bây giờ ngươi còn trách ai được?”

 

Ôn Yến ngơ ngác nhìn nữ nhi trong lòng ta:

 

“Mẫu thân…có phải vì muội muội nên người mới không cần con không?”

 

“Tống Diên bảo… vì có muội muội rồi, người mới bỏ rơi con…”

 

“Về sau con sẽ nghe lời người, con sẽ ngoan ngoãn hơn muội muội… Mẫu thân, người tha thứ cho con được không?”

 

Nó ngước đôi mắt đẫm lệ, gào lên những kỷ niệm xưa, những lần ta ôm nó, dỗ nó uống thuốc…

 

Ta chợt thấy lòng xót xa.

 

Đúng lúc ấy, Tống Diên dìu Ôn Thần đến.

 

Ôn Thần thấy Ôn Yến quỳ trước mặt ta, lập tức nổi trận lôi đình.

 

Hắn xông tới tát nó hai bạt tai, rồi đạp mạnh vào bụng nó:

 

“Đồ vô dụng! Chút khổ cực này cũng chịu không nổi!”

 

“Diên nương của ngươi mang thai mà còn phải làm việc mỗi ngày, ngươi thì giả bệnh! Ngươi có biết xấu hổ không?!”

 

Ôn Yến khóc thét, chạy về phía sau ta:

 

“Phụ thân! Con thật sự rất đau! Con đau thật mà! Người không tin thì cứ hỏi Diên nương đi!”

 

Tống Diên thở dài:

 

“Yến nhi con đừng giả vờ nữa … Đại phu nói con không sao, chỉ là ăn nhiều rồi tích thực thôi.”

 

“Về nhà mau. Còn một đống việc chưa làm đấy!”

 

Nói xong, nàng kéo Ôn Yến đi, miệng vẫn lẩm bẩm:

 

“Cơm còn không có ăn mà ngươi còn dám lén ăn vặt đến bụng to như vậy”

 

“Ăn nhiều, thì phải làm nhiều cho ta.”