Chịu Thiệt Là Phúc

Chương 1: 1



Cha tôi luôn miệng nói: “Chịu thiệt là phúc.” 

 

Ông tự ý quyết định, đem chiếc xe hơi mới mua của tôi cho em họ mượn lái. 

 

Kết quả, cô ta gây tai nạn, xe bị hỏng thì thôi đi, ông lại còn lén bán luôn căn nhà của tôi để lấy tiền bồi thường cho nạn nhân. 

 

Tôi tìm ông lý luận, ông lại thản nhiên nói: “Chịu thiệt là phúc, đừng tính toán thiệt hơn.” 

 

Đến khi anh họ cưới vợ mà không có tiền, ông lại dùng giấy tờ tùy thân của tôi để vay nặng lãi giúp anh ta. 

 

Anh họ không trả lấy một xu, nợ chồng chất theo lãi suất, cuối cùng tôi phải gánh một khoản nợ khổng lồ. 

 

Vậy mà cha tôi vẫn không cho phép tôi đi đòi tiền. 

 

“Chịu thiệt là phúc! Giúp anh họ con cầm cự vài hôm thì có sao? Đừng tự chặn đường lui của mình!” 

 

Nhưng ông không biết rằng, tôi đã bị chủ nợ đe dọa đến đường cùng, đến mức phải nhảy sông tự vẫn. 

 

Lần nữa mở mắt, kiếp này… tôi nhất định phải để từng người một nếm trải cái gọi là "phúc khí" ấy!

 

01

 

Điện thoại reo, là ba tôi gọi đến. 

 

"Vương Hân, chìa khóa dự phòng của chiếc xe mới con mua để ở đâu vậy?" 

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi có chút ngẩn ngơ. 

 

Tôi… sống lại rồi sao? 

 

Kiếp trước, chính cuộc gọi này đã khiến tôi mất tất cả! 

 

Ba tôi lén đem xe tôi cho em họ mượn, đến khi sự đã rồi mới báo với tôi. 

 

Tôi nói xe không thể tùy tiện cho người khác mượn, ông lại bảo tôi tính toán chi li, không biết rộng lượng. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Kết quả, em họ lái xe gây tai nạn, đ.â.m trúng người đi đường. 

 

Xe hỏng thì thôi đi, nhưng người bị tông phải phẫu thuật cắt cụt hai chân. 

 

Em họ sợ hãi đến mức mất ăn mất ngủ, cuối cùng vội vã trốn ra nước ngoài. 

 

Mà tôi, với tư cách là chủ xe, đành phải nghỉ việc để chăm sóc người bị nạn. 

 

Sau đó, gia đình nạn nhân yêu cầu bồi thường 500.000 tệ. Tôi bảo ba đi tìm nhà em họ lấy tiền. 

 

Ông lại nói: 

 

"Xe đứng tên con, người ta đương nhiên tìm con đòi tiền, mắc mớ gì tới nhà em họ?" 

 

Tôi tức điên lên, chất vấn ông: 

 

"Là em ấy lái xe gây tai nạn! Sao em ấy có thể trốn tránh trách nhiệm như vậy?" 

 

Ba tôi ra vẻ nghiêm túc, nói từng câu từng chữ:

 

"Em họ con là em họ con, con là con. Con bé vô lương tâm, nhưng con không thể vô nghĩa được, con à!" 

 

"Con gánh vác hết thì đã sao? Chịu thiệt là phúc, ba đang dạy con đạo lý làm người đấy!" 

 

"Con đường phía trước còn dài, đừng tính toán thiệt hơn nhất thời." 

 

Những lời này thật vô lý, tôi hoàn toàn không thể nghe lọt tai. 

 

Tôi tìm đến nhà em họ làm ầm lên. 

 

Ba của em ấy, cũng chính là bác cả của tôi, không hề cảm thấy áy náy, ngược lại còn đứng trên lập trường đạo đức mà trách móc tôi. 

 

"Sao ba con là người rộng lượng, phúc hậu như thế mà lại sinh ra đứa con gái hẹp hòi, tính toán như con?" 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ba tôi cực kỳ tán đồng với bác cả, cả nhà họ cùng nhau dùng đạo đức để ép buộc tôi. 

 

"Ba làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con thôi. Con xem ba sống nhân hậu, ai trong họ hàng chẳng kính trọng ba?" 

 

Nhà bác cả kiên quyết không bỏ ra một xu. 

 

Không còn cách nào khác, tôi đành phải bán tháo căn nhà vừa mới trả xong tiền đặt cọc để giải quyết ổn thỏa vụ bồi thường. 

 

Lúc này, tôi gần như trắng tay, tài khoản ngân hàng chỉ còn vỏn vẹn tám tệ. 

 

Nhưng tôi không ngờ, ba tôi lại lén lấy hết giấy tờ tùy thân của tôi, đưa cho anh họ mượn để vay nặng lãi làm đám cưới. 

 

Khi tôi phát hiện ra, tinh thần suy sụp đến mức đổ bệnh phải nhập viện. 

 

Ba tôi chẳng những không hối lỗi, còn lạnh lùng nói: 

 

"Đúng là đàn bà con gái, yếu đuối vô dụng, bệnh thì cũng bệnh rồi còn đòi tốn tiền chữa trị à?" 

 

Ba tháng sau, khoản vay nặng lãi đã tăng lên thành 800.000 tệ vì lãi mẹ đẻ lãi con. 

 

Anh họ không trả tiền, cũng chẳng nghe điện thoại. 

 

Anh ta đang cùng vợ mới cưới đi du lịch vòng quanh thế giới. 

 

Bọn đòi nợ gọi điện cho tôi không ngừng, tôi đành phải cầu xin ba đi tìm anh họ để đòi tiền. 

 

Ba tôi lại nói: 

 

"Người ta mới cưới, con đi làm phiền họ lúc này chẳng phải là thiếu đạo đức sao?" 

 

"Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, nhưng nếu con làm chuyện thất đức, thì cả đời này sẽ không rửa sạch được đâu." 

 

Tôi nói với ông, đám đòi nợ sắp kéo đến tận nhà. 

 

Nhưng ông lại thẳng tay đẩy tôi ra khỏi cửa, lạnh lùng nói: 

 

"Con ra ngoài mà trốn, tự mình đối mặt đi!"

 

"Nếu bọn đòi nợ tìm đến tận cửa, con bảo hàng xóm láng giềng nhìn ba thế nào đây?" 

 

"Ra ngoài trốn đi, đừng làm ba mất mặt." 

 

Bất kể tôi cầu xin thế nào, ông vẫn thờ ơ, không chút động lòng. 

 

Trên mạng xã hội, ông đăng ảnh cùng bác cả đang uống rượu vui vẻ trong một nhà hàng sang trọng. 

 

Dòng trạng thái đi kèm: "Anh em ruột thịt một đời, tình thân là do nhân phẩm mà duy trì." 

 

Tôi nghĩ đủ mọi cách liên lạc với anh họ và chị dâu, cầu xin họ trả nợ. 

 

Nhưng không những không trả, anh họ còn quay ngược lại mách lẻo với ba tôi. 

 

Ba gọi điện mắng tôi xối xả. 

 

"Con không thể chịu một chút thiệt thòi được hả? Sao lại gọi điện đòi tiền anh con?" 

 

"Con cứ thấy tiền là sáng mắt như thế, sau này đường đời chỉ càng đi càng hẹp thôi!" 

 

Nhưng ông không biết rằng, trước mắt tôi lúc này, đã chẳng còn con đường nào nữa. 

 

Không chút do dự, tôi lao mình xuống dòng sông hộ thành. 

 

Sau khi chết, tôi vẫn nghe thấy ba nói: 

 

"Con bé này tâm lý quá yếu. Chút áp lực đã chịu không nổi, tất cả là do số mệnh của nó thôi!" 

 

Sống lại lần nữa, tôi đã không còn nhân tính. 

 

Kiếp này, tôi sẽ vô đạo đức đến tận cùng. 

 

Tôi sẽ để tất cả bọn họ cùng hưởng phúc từ ăn thiệt!