02
Điện thoại trên tay tôi vẫn đang kết nối, giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến.
Tôi lấy lại tinh thần, bình tĩnh đáp.
"Ba, chìa khóa dự phòng của xe để trong hộp trên tủ giày ngoài cửa. Ba cứ lấy đi."
Cúp máy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chìa khóa đó… là của anh họ tôi.
Vì ba tôi luôn dạy rằng "chịu thiệt là phúc", nên mỗi khi họ hàng có chuyện gì, tôi đều bị giao cho đủ thứ việc.
Hôm qua, anh họ tôi Vương Đống đã nhờ tôi đem xe đi bảo dưỡng.
Dĩ nhiên, tôi chưa từng đồng ý.
Tất cả đều do ba tôi tự tiện nhận lời, thay tôi gánh "phúc báo" này.
Chưa được vài phút điện thoại lại đổ chuông.
Vẫn là ba tôi.
"Chìa khóa này không mở được cửa xe, chuyện gì thế hả?"
Tôi giả vờ ngây ngô.
"Xe anh họ hỏng chìa khóa rồi ạ? Hôm qua con vẫn lái về được mà!"
Ba tôi tức giận gào lên.
"Ba đang hỏi chìa khóa xe của con! Sao con lại đưa ba chìa khóa xe của Vương Đống? Em họ con, Vương Lệ, đang vội ra sân bay đón bạn, con làm mất thời gian của nó rồi đấy!"
Tôi đảo mắt.
Lúc nào cũng vậy.
Ba luôn quan tâm đến người ngoài, nhưng lại nặng tay với người thân nhất.
"Em ấy đi đón bạn thì liên quan gì đến chìa khóa xe của con?"
Ông thích tự tiện thay tôi làm người tốt, vậy thì tôi cũng có quyền giả vờ không hiểu.
Quả nhiên, đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài đầy bất lực.
"Ba đã đồng ý cho Vương Lệ mượn xe để ra sân bay đón bạn rồi. Bạn của nó từ nước ngoài về, làm sao có thể không có xe đón chứ?"
"Ba đã hứa rồi, giờ con mau nói chìa khóa xe ở đâu đi!"
Tôi nhếch mép cười, chậm rãi nói:
"Anh họ con đi xe sang hơn con mà, đó là Mercedes-Benz đấy. Để Vương Lệ lái chiếc đó đi, chẳng phải càng có mặt mũi hơn sao?"
"Đừng chậm trễ nữa, lỡ rồi thì lỡ luôn, xe anh họ con đang đỗ ở bãi C12, cứ bảo em ấy đến lấy."
Tôi không thể về nhà ngay lúc này, để tránh ba tôi tìm được chìa khóa xe của tôi rồi lại đem cho Vương Lệ mượn, tôi ác ý chuyển "phúc báo" này sang anh họ trước.
Ba vẫn còn do dự.
"Ba đã hứa cho nó mượn xe của con, giờ lại lấy xe Vương Đống đi giúp thì có khác gì không giữ lời?"
Sợ ông đổi ý, tôi vội vàng bổ sung:
"Không sao đâu ba, hôm qua xe anh họ còn hết xăng, con mới đổ đầy bình cho anh ấy đấy. Để Vương Lệ lái đi, lát con sẽ đổ lại sau, coi như anh ấy lãi một bình xăng."
"Nghe cũng hợp lý nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên, tính toán kiểu gì mà thấy tôi là người chịu thiệt, ba tôi liền yên tâm thoải mái.
03
Chưa đến ba tiếng sau.
Tin Vương Lệ lái xe gây tai nạn đến đúng hẹn.
Điện thoại lại vang lên, giọng ba tôi hốt hoảng.
"Vương Hân! Em họ con tông trúng người ta rồi! Con mau đến bệnh viện trung tâm giúp nó đi!"
Tôi cười nhạt, thản nhiên đáp.
Nhất Phiến Băng Tâm
"Con còn đang bận công việc. Nó gây tai nạn thì ba mẹ nó với anh trai nó phải lo chứ, sao lại tìm con?"
"Chuyện như vậy mà ba mẹ ruột và anh trai còn chưa ra mặt, con mà chạy đến trước chẳng phải là vô đạo đức sao? Như vậy là phá hoại tình cảm gia đình của họ đấy!"
Tôi đã đoán trước ông sẽ mắng tôi vô đạo đức, nên chủ động chặn miệng ông trước.
Ba tôi có lẽ lần đầu tiên cảm nhận được dùng ma pháp để đánh bại ma pháp, im lặng một lúc mới lên tiếng.
"Xe là từ tay con đưa đi, giờ xảy ra chuyện, con không lo thì ra cái thể thống gì? Con đúng là vô trách nhiệm!"
Tôi đã không còn nhân tính, nên thản nhiên chối bay chối biến.
"Từ tay con ư? Sao con không nhớ gì nhỉ? Chẳng phải ba là người lấy chìa khóa sao?"
Ba tôi sững sờ, giọng ông cao hẳn lên.
"Chính con đưa chìa khóa cho ba đấy! Chuyện mới xảy ra hồi chiều mà con đã quên rồi sao?!"
Ông vẫn chưa nhận ra tôi không nhận tội.
Vì từ nhỏ, ông luôn dạy tôi phải thành thật, ngoan ngoãn.
Tôi chưa từng nói dối, cũng chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
Lúc nhỏ, tôi chơi với Vương Lệ, vô tình làm vỡ bát cổ của bà nội.
Rõ ràng là cả hai cùng đùa nghịch vô ý đụng trúng, nhưng Vương Lệ lại một mực đổ hết tội lên đầu tôi.
Ba tôi chẳng thèm nghe tôi giải thích, ngay trước mặt bảy tám người họ hàng, ông giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.
Ông gọi đó là: "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi."
Sau khi về nhà, tôi vừa khóc vừa giải thích với ông.
Nhưng ông lại bình thản nói, vẻ mặt sâu xa...
"Con không cần giải thích, ba đều biết cả."
"Nhưng ba đánh con là để con hiểu thế nào là trách nhiệm!"
"Em con không nhận lỗi, đó là nó vô đạo đức. Nhưng con không giải thích, thì sẽ thể hiện được con bao dung rộng lượng!"
"Mọi người sẽ khen ba dạy con rất tốt!"
"Dù con có bị đánh, nhưng con đã giành được sự tôn trọng của cả nhà. Đây chính là phúc báo của con, con à! Chịu thiệt là phúc!"
Lần đó, trong bữa cơm gia đình ở nhà hàng, bị thiếu một chỗ ngồi.
Rõ ràng chỉ cần thêm một cái ghế là xong.
Nhưng ba tôi lại rộng lượng thay tôi "hy sinh", để tôi đứng ăn.
Tôi uất ức đến mức nghẹn cả cổ.
Thế mà trước mặt bao nhiêu họ hàng, ông vẫn thản nhiên đạp tôi ngã xuống đất.