Ồ?
Xem ra trình độ đạo đức ép buộc của bác cả cao tay hơn hẳn.
Bác gái ngay lập tức tiếp lời, phụ họa theo.
"Đúng vậy! Kiến Quốc, chú cũng biết tính tôi nóng nảy mà!"
"Bây giờ người ta bị liệt nửa người, tiền viện phí nhà tôi đã nộp rồi!"
"Nhưng bên kia còn đòi 500.000 tệ tiền bồi thường nữa! Chú nói xem, người gì mà tham lam quá đáng!"
"Kiến Quốc à, từ ngày tôi về làm dâu nhà này, có bao giờ tôi không tôn trọng chú không? Bây giờ chú nhất định phải giúp bọn tôi một tay!"
Ba tôi nghe đến đó, sắc mặt giãn ra.
Ông vui vẻ nhận điếu thuốc từ tay bác cả, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
"Phải nói như vậy mới đúng chứ! Tôi giúp anh chị là tình nghĩa, không giúp cũng là bổn phận. Nhưng làm ngơ hoàn toàn thì tôi không làm được!"
Nói rồi, ông quay sang nhìn tôi.
"Vương Hân, con—"
Tôi đã đoán trước được ba tôi lại định tự tiện quyết định để tôi gánh vác cái "phúc báo" này.
Nói thì chậm nhưng hành động lại nhanh, tôi chớp nhoáng lấy từ trong túi ra một phong bì đỏ chứa 500 tệ, vẻ mặt tiếc nuối, đưa thẳng cho bác gái.
"Đúng! Chúng ta phải giúp, nếu không thì sẽ vô tình vô nghĩa mất! Nhà họ Vương chúng ta không thể làm chuyện vô đạo đức được!"
"Bác cả, bác gái! Con mới đi làm, điều kiện còn hạn chế. Đây là 500 tệ, bác cầm lấy mua ít tổ yến, hải sâm cho người bị thương bồi bổ. Dù sao cũng là em họ con gây tai nạn, nhà mình không thể để người ta nói là hẹp hòi được!"
Sắc mặt bác gái tái xanh, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tôi đầy chính nghĩa, dứt khoát nhét tiền vào tay bà ấy.
"Bác cầm đi! Người một nhà cả, đừng khách sáo!"
Cả căn phòng rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.
Nhất Phiến Băng Tâm
Sau một hồi, bác cả mới cứng ngắc mở miệng.
"Vậy… Ai sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc?"
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Tôi tràn đầy chính khí, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Đúng vậy! Phải có người ở lại chăm sóc chứ! Bác cả quả là người hiểu chuyện, biết đúng sai!"
"Nhà bác gây tai nạn, thì nhà bác phải chịu trách nhiệm! Bác nói rất đúng, người ở lại bệnh viện nhất định phải do nhà bác cử ra!"
Ai bảo chỉ có bác cả biết lươn lẹo? Tôi cũng biết "chuyển hóa trách nhiệm" đấy!
"Chậc…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bác gái sốt ruột đến mức phải lên tiếng.
"Hân Hân, hôm nay con bị làm sao vậy? Như bị ai thôi miên vậy! Bác cả con đang hỏi ai sẽ đi bệnh viện, con đừng nói lan man nữa!"
Bắt đầu ép tôi đến bước cuối rồi đấy à?
Tôi giả vờ bối rối, liên tục xua tay.
"Chuyện này con không tiện quyết định. Dù sao thì hai nhà mình cũng khác nhau, chuyện nội bộ của nhà bác, bác cứ tự bàn bạc đi ạ!"
"Không phải anh họ Vương Đống thì là vợ anh ấy thôi! Con mà chọn ai thì lại đắc tội người còn lại, con không chọn!"
Sắc mặt bác cả và bác gái lập tức khó coi vô cùng.
Sợ có biến, tôi thừa thắng xông lên, tiếp tục đẩy trách nhiệm.
"Bác cả, bác gái, hai người mau bàn bạc nhanh lên đi! Chuyện này gấp lắm rồi!"
05
Sau khi ép hai vợ chồng bác cả bất đắc dĩ rời đi, ba tôi đen mặt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Vương Hân! Vừa rồi trước mặt bác cả, sao con có thể ăn nói bừa bãi như vậy?! Mất hết mặt mũi của ba rồi!"
Tôi vẻ mặt vô tội, nhún vai đáp.
"Con chỉ nói sự thật mà? Chẳng phải ba mới là người nói bừa sao?"
"Ba luôn bảo làm người phải có trách nhiệm… nên con nhắc nhở ba thôi mà!"
Sắc mặt ba tôi lúc này trông như thể vừa nuốt phải ruồi bọ, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Mất một lúc lâu, ông mới cố nén giận mà lên tiếng.
"Với ba đó là nghệ thuật giao tiếp! Còn con còn nhỏ, không hiểu chuyện!"
"Con làm vậy khiến ba mất mặt lắm, con có biết không? Bác cả nhất định nghĩ ba không đáng tin rồi!"
Tôi gãi đầu, cố ý ra vẻ đần độn.
"Vậy rốt cuộc làm người là phải đáng tin, hay phải giữ thể diện vậy ba?"
Ba tôi cuối cùng cũng nổi điên, giơ tay hất văng chiếc cốc trên bàn xuống đất.
"Vương Hân! Mày đúng là đồ não chó! Tao nuôi mày uổng công rồi!"
Ông không nhìn thấy, trong mắt tôi lúc này lạnh lẽo như băng.
Cứ mắng đi.
Chẳng bao lâu nữa, ông sẽ được trải nghiệm nỗi thống khổ mà kiếp trước tôi đã phải chịu đựng.
Vào phòng ngủ, tôi bắt đầu thu dọn tất cả giấy tờ tùy thân.
Hộ chiếu, giấy chứng nhận sở hữu nhà, tất cả đều cất gọn.
Tôi cũng rút hẳn trang ghi thông tin của mình trong sổ hộ khẩu ra ngoài.