Chịu Thiệt Là Phúc

Chương 3



"Mất mặt quá! Ăn thiệt một chút thì sao? Đứng ăn cơm có làm mày c.h.ế.t đói không?" 

 

Cả đám họ hàng đồng loạt khen ông cao thượng. 

 

Nhưng con cái của họ thì vẫn ngồi yên trên ghế. 

 

Những chuyện như vậy, còn rất nhiều. 

 

Trẻ con như tờ giấy trắng. 

 

Chỉ để tránh bị đánh, tôi dần dần trở nên ngoan ngoãn, nghe lời. 

 

Và cái gọi là "trách nhiệm", cũng trở thành chân lý sống của tôi. 

 

Tôi không bao giờ nói dối. 

 

Tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao có người có thể vô tư làm phiền người khác. 

 

Nhưng tôi lại quên mất... 

 

Con người có thể nói dối. 

 

Cũng có thể đẩy trách nhiệm. 

 

Mà cái gọi là "ăn thiệt", người khác không chịu. 

 

Ba tôi cũng chưa từng chịu. 

 

Người chịu ấm ức chỉ có mình tôi! 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nghĩ đến đây, tôi tức giận đến mức giọng nói cũng run lên. 

 

"Con không nhớ. Ba nhớ nhầm rồi!" 

 

Ba tôi dường như lúc này mới nhận ra có điều không ổn. 

 

Ông gào lên, giận dữ mắng tôi. 

 

"Mày! Mày đúng là trốn tránh trách nhiệm!" 

 

"Không liên quan đến con, thì con có trách nhiệm gì? Con cần phải trốn tránh cái gì?" 

 

Nói xong câu đó, tôi dứt khoát cúp máy.

 

04

 

Vừa về đến nhà, tôi đã thấy cả nhà bác cả có mặt đầy đủ. 

 

Vừa nhìn thấy tôi, bác cả đã lớn tiếng mắng mỏ. 

 

"Xem mày gây ra chuyện gì kìa! Đưa xe cho em họ mày lái, giờ thì đ.â.m người ta rồi đấy! Tao xem mày định giải quyết thế nào đây?!" 

 

Ba tôi cũng hùa theo. 

 

"Đúng vậy! Còn mặt mũi mà về nhà à? Đến giờ còn chưa đến bệnh viện giúp nó. Người ta bị liệt nửa người rồi, mày nói xem phải làm sao đây?!" 

 

Tôi không vội vàng, chỉ từ tốn mở điện thoại, tiếp tục xem nốt video hài đang dang dở. 

 

Xem xong, tôi cười ha hả, rồi mới ngước mắt lên hỏi. 

 

"Cái gì? Liệt nửa người rồi hả? Vậy sao mọi người còn ở đây? Không phải nên đến bệnh viện sao?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Con cũng có phải bác sĩ đâu, sao lại bắt con nghĩ cách?" 

 

Bác gái tức đến mức nước bọt b.ắ.n tung tóe, tay chỉ thẳng vào tôi mắng. 

 

"Mày là người đưa xe cho Vương Lệ, không tìm mày thì tìm ai?!" 

 

Tôi giả vờ gãi đầu, vẻ mặt đầy ngây thơ. 

 

"Xe của con vẫn còn đây mà? Con mới lái về hồi chiều. Không phải cái xe đó là của anh họ Vương Đống sao? Chính ba con nói thế mà?" 

 

Bác gái lập tức quay sang trừng mắt với ba tôi. 

 

"Vương Kiến Quốc! Chính ông đưa xe cho Vương Lệ à? Nó là cháu gái ruột của ông đấy! Sao ông có thể hại nó như vậy?" 

 

Cuối cùng cũng động đến ba tôi rồi. 

 

Ông tức đến đỏ bừng cả mặt, quay sang quát bác cả. 

 

"Vợ anh đang nói chuyện cái kiểu gì vậy? Dám gọi thẳng tên tôi à?!" 

 

"Hơn nữa, tôi chỉ bảo nó lái xe về trả lại cho Vương Đống thôi, tôi sai chỗ nào? Ai mà biết nó lại lén lái đi chơi chứ?" 

 

Ồ? 

 

Thì ra ba tôi cũng biết nói dối cơ à? 

 

Không được rồi. 

 

Tôi không thể để ông vô đạo đức được! 

 

Chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bôi nhọ danh tiếng cả đời của ông!

 

"Ba! Ba không thể trốn tránh trách nhiệm được!" 

 

"Ba chẳng phải vừa nói chính ba là người đưa chìa khóa xe của anh họ cho Vương Lệ ra sân bay đón bạn sao?" 

 

Ba tôi liên tục nháy mắt với tôi, nhưng tôi vẫn giả vờ không hiểu, giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ vô số tội. 

 

Bác gái nhìn tôi, ánh mắt đầy hài lòng, giống hệt cách bà ấy từng nhìn ba tôi trước đây. 

 

"Vương Kiến Quốc! Ông nói xem phải làm sao bây giờ? Bên bệnh viện vẫn đang chờ người đến chăm sóc kia kìa! Mà con gái tôi ngày mai còn phải ra nước ngoài có việc!" 

 

Ba tôi lập tức nổi giận, đập mạnh xuống bàn. 

 

"Tôn Thải Hà! Con gái bà gây tai nạn, bà còn quay sang hỏi tôi phải làm sao?!" 

 

"Con gái tôi giúp con trai bà đi bảo dưỡng xe, đó là lòng tốt!" 

 

"Bà lại coi lòng tốt ấy như cỏ rác, rồi con gái bà tự ý lấy xe anh trai nó lái ra ngoài gây tai nạn, giờ bà không tìm nó với anh trai nó, lại chạy đến nhà tôi chất vấn?!" 

 

"Bà nghĩ tôi là người hiền lành, dễ bắt nạt, phải không?!" 

 

Mỗi câu nói của ba tôi đều trơn tru, lưu loát, thể hiện đúng bộ mặt đạo đức giả của ông. 

 

Làm gì thì làm, ông vẫn phải giữ vững hình tượng "người tốt" của mình. 

 

Bác cả thấy ba tôi hôm nay khác hẳn mọi khi, bắt đầu sốt ruột. 

 

"Kiến Quốc, chú phải nghĩ cách đi! Chú vẫn luôn có cách mà, từ trước đến nay chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều dựa vào chú cả!" 

 

"Chúng ta là anh em ruột, bây giờ không phải lúc nói ai đúng ai sai! Dù Vương Lệ có sai đến đâu, chú có thể bỏ mặc cháu gái ruột của mình được sao?"