Tôi thở dài đầy cảm thán, giọng điệu tràn đầy thương xót.
"Ái Ái à, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Tôi không thể để cô rơi vào ổ sói được."
"Cô nghĩ đi, đến lúc cô về nhà đó rồi, số nợ kia chẳng phải cũng thành của cô sao?"
"Ban đầu, tôi cũng không định nói đâu. Nhưng làm người không thể vô đạo đức được! Tôi không thể trơ mắt nhìn cô bị hại!"
Tôi thực sự đã đưa sự vô đạo đức lên một tầm cao mới.
Ái Ái xúc động đến rưng rưng nước mắt, còn chuyển khoản cho tôi 888 tệ để cảm ơn.
Tôi biết rõ, đã vào tay cô ta thì tiền không bao giờ có chuyện trả lại.
Bây giờ tôi chỉ cần chờ đợi, ngồi yên xem kịch hay diễn ra.
Ngày cưới của Vương Đống, tôi và ba ăn mặc lộng lẫy, xuất hiện tại hôn lễ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi diện một bộ váy đỏ rực, mang theo tinh thần hỉ sự lâm môn.
Nhưng tình huống lại trở nên cực kỳ khó xử—
Cô dâu… chạy mất rồi!
Vương Đống phát điên, nhưng Ái Ái hoàn toàn không nghe máy.
Cùng lúc đó, màn hình lớn trong sảnh tiệc bắt đầu phát video “bất ngờ” mà Ái Ái đã chuẩn bị.
Nội dung là những dòng chữ to đùng, lặp đi lặp lại:
【Vương Đống cùng cả nhà vay tiền tổ chức đám cưới! Lừa đảo, vô liêm sỉ!】
【Em gái Vương Đống gây tai nạn rồi trốn ra nước ngoài! Vô nhân tính, không có đạo đức!】
【Cả nhà họ Vương đều là đồ vô lại!】
Trước đó, chỉ có dân mạng chửi Vương Đống, chỉ trích cả gia đình chúng tôi.
Nhưng bây giờ thì hay rồi—
Mọi người trong sảnh cưới, tất cả bạn bè, người thân, đồng nghiệp của họ đều biết hết!
Cả nhà chúng tôi chính thức trở thành trò cười của thiên hạ!
Tôi chẳng quan tâm, dù sao thì kẻ vô đạo đức sẽ được tận hưởng thế giới trước tiên.
Nhưng những người khác thì không chịu nổi.
Đặc biệt là ba tôi—
Ông ta hốt hoảng, hoảng loạn, ngay lập tức quay sang phân bua với khách mời.
"Tôi đã sớm khuyên anh trai và chị dâu tôi rồi! Chuyện này không thể làm! Nhưng bọn họ không nghe!"
"Mọi người nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?!"
Bác gái giận đến phát điên, xông lên sân khấu, giật lấy micro chửi thẳng mặt ba tôi.
"Vương Kiến Quốc! Ông nói láo! Ông đúng là đồ miệng đầy phân! Nhà tôi thành ra thế này, tất cả là do ông hại!"
"Nếu không phải ông đưa chìa khóa xe cho Vương Lệ, chuyện có thành ra thế này không?!"
Ba tôi tức đến sôi máu, mắt đỏ ngầu, xông lên định đánh bác gái ngay trên sân khấu.
Mọi người vây quanh xem kịch hay, nhưng cũng có vài người nhanh chóng chạy đến kéo ba tôi lại.
"Kiến Quốc, Kiến Quốc! Ông làm gì vậy? Bình tĩnh lại đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ba tôi cố gắng giữ lại chút thể diện, ra sức biện hộ.
"Cả đời tôi hành thiện tích đức, đã chịu bao nhiêu thiệt thòi công khai lẫn ngấm ngầm! Hàng xóm láng giềng biết tôi bao nhiêu năm nay, ai mà không rõ?"
"Danh tiếng của tôi, sao có thể để một mụ đàn bà chanh chua này phá hủy chứ?!"
Bác cả cầm chai rượu, trực tiếp xông đến.
"Vương Kiến Quốc! Ngày thường chúng tôi trêu đùa vài câu, ông còn tưởng là thật hả?!"
"Chú đúng là thằng ngu! Chú tưởng mình là Khổng Tử chắc?!"
"Chẳng qua chú sợ mất lòng chúng tôi, nên lúc nào cũng bợ đỡ, làm chó ngoan chạy theo lấy lòng thôi!"
"Nếu không phải chú cầu xin chúng tôi, chú nghĩ nhà tôi thèm nhờ vả chú chắc?!"
Hàng xóm láng giềng chẳng ai đứng ra nói giúp ba tôi.
Người kéo can ngăn thì kéo.
Kẻ hóng hớt thì hóng.
Còn lại toàn bộ đều ngồi xem kịch hay.
Cuối cùng, bác cả đã nói ra sự thật mà ai cũng nghĩ trong lòng.
Kiếp trước, tôi đã từng dốc hết tâm can, gào đến khản cả giọng, nói với ba hàng vạn lần rằng:
"Ba tưởng là có thể giữ thể diện, nhưng trong mắt người khác, ba chỉ là một trò cười!"
Nhưng ông không bao giờ chịu tin.
Bây giờ, sự thật phơi bày trước mắt, ông tức đến mức môi run cầm cập.
Tôi bỗng thấy… thật buồn cười.
Không khí hỗn loạn đến cực điểm.
Lúc này, Vương Lệ cứ tưởng chuyện đã êm xuôi, đắc ý diện váy lễ phục, lộng lẫy xuất hiện.
Nhưng ngay khi Vương Đống nhìn thấy cô ta, anh ta lao đến, tát cô ta một bạt tai thật mạnh.
"Mày là đồ sao chổi! Mày hại c.h.ế.t tao rồi, biết không?!"
"Mày đã hủy hoại cả đời tao rồi! Mày có biết không?!"
Vương Lệ không cam chịu, lập tức bật lại.
"Anh dám đánh tôi?!"
"Trước mặt bao nhiêu người mà anh dám đánh tôi?!"
"Tôi liều với anh!"
"Tôi cũng chỉ là nạn nhân! Tôi cũng sợ hãi không kém! Anh không hiểu, lại còn trách tôi?"
"Anh không xứng làm anh trai tôi! Tôi không có người anh như anh!"
Một bầy chó tranh nhau sủa.
Bỗng nhiên, đây là từ duy nhất xuất hiện trong đầu tôi.
Có lẽ chỉ có tôi là người duy nhất thoải mái ngồi ăn hạt dưa mà không chút bận tâm.
Ba tôi và bác cả lao vào đánh nhau, dù có người kéo ra nhưng vẫn đánh đến mức mặt mũi đẫm máu.
Người hóng hớt nhanh chóng quay video rồi đăng lên mạng.
Tôi hào phóng tài trợ 800 tệ, giúp bọn họ leo lên hot search.