11
Cuối cùng, không biết là ai tốt bụng đến mức thiếu đạo đức mà báo cảnh sát.
Đến khi cảnh sát đến nơi, mọi người mới chịu giải tán, ai về nhà nấy.
Nhà họ Vương cũng lựa chọn hòa giải.
Nhưng ảnh hưởng của chuyện này còn lâu mới chấm dứt.
Cả thành phố bàn tán xôn xao, ai ai cũng đang bàn về vụ bê bối lớn này.
Việc Ái Ái ôm tiền bỏ trốn là điều tôi đã đoán trước.
Quả nhiên, cô ta không làm tôi thất vọng.
Nhà họ Vương giờ đây chẳng khác nào chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh.
Mà người thống khổ nhất, chính là ba tôi.
Bởi vì cả đời ông ta, thứ mà ông thực sự coi trọng không phải là "chịu thiệt là phúc".
Thứ ông quan tâm nhất, chính là sĩ diện.
Mà lần này, danh dự của ông đã hoàn toàn bị chà đạp.
Ông không dám mở điện thoại, càng không dám ra ngoài.
Còn bác cả và bác gái thì lựa chọn báo cảnh sát, truy bắt cô dâu lừa đảo.
Nhưng, những đau khổ thuộc về họ, mới chỉ vừa mới bắt đầu.
12
Bọn đòi nợ dù đến muộn nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chúng bức ép bác cả, bác gái và ba tôi giống hệt như kiếp trước đã ép tôi vào đường cùng.
Bọn họ gần như phát điên vì áp lực nợ nần.
Còn tôi, ẩn mình trong căn nhà nhỏ của mình, tận hưởng cuộc sống yên bình.
Ba tôi gọi điện, nhắn tin WeChat liên tục, nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ.
Tôi đã đổi công việc, chuyển hộ khẩu, ông tuyệt đối không thể tìm ra tôi.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn ghé qua xem tình cảnh thê thảm của họ.
Ba tôi gầy sọp hẳn, cả người hoàn toàn mất tinh thần, tóc cũng bạc trắng chỉ trong thời gian ngắn.
Gia đình bác cả bị dồn đến đường cùng.
Bác cả đành đi làm công nhân bốc vác, bác gái ra chợ làm tạp vụ.
Còn Vương Đống, anh ta ta trực tiếp dấn thân vào hộp đêm, trở thành một "trai bao".
Trong khi đó, tôi nhảy việc được thăng chức, lên giám đốc dự án, thời gian làm việc tự do hơn.
Tôi có thừa thời gian để chứng kiến cảnh bọn họ khóc lóc thảm thiết, bị bọn đòi nợ đánh đập lăn lộn khắp nơi.
Vương Đống đập đầu xuống đất liên tục, cầu xin bọn đòi nợ tha cho anh ta một con đường sống.
Nhưng tên cầm đầu chỉ giẫm mạnh giày da lên đầu anh ta, hoàn toàn không thèm quan tâm đến lời cầu xin của một con kiến hèn mọn.
13
Người không chịu nổi đầu tiên, không phải ba tôi, mà là Vương Lệ.
Cô ta bị cấm xuất cảnh, không thể chạy trốn đi đâu được.
Trong cơn tuyệt vọng, cầm d.a.o gọt hoa quả, cô ta đ.â.m Vương Đống liên tiếp mười tám nhát!
"Nếu không phải anh lấy giấy tờ của tôi đi vay nợ, thì tôi làm sao ra nông nỗi này?!"
"Anh đã hủy hoại cả đời tôi!"
Nhưng Vương Đống cao lớn, khỏe mạnh hơn cô ta, lại từng học tán thủ.
Anh ta vùng dậy ngay lập tức.
Nhưng bác cả và bác gái liều mạng ôm chặt lấy anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đó là em gái ruột của con! Vương Đống, sao con có thể ra tay?!"
Càng bị ép, Vương Đống càng phát điên.
"Quả nhiên! Cả đời này, cha mẹ chỉ yêu thương Vương Lệ!"
"Chẳng bao giờ quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi!"
Anh ta ta hoàn toàn mất kiểm soát, giằng lấy d.a.o đ.â.m liên tiếp vào cả nhà bác cả.
Cuối cùng—
Vương Lệ và bác cả c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Bác gái bị thương nặng, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Còn Vương Đống, vì mất m.á.u quá nhiều, nên cũng không thể qua khỏi.
14
Khi thảm kịch của nhà bác cả xảy ra, dự án đầu tiên của tôi cũng vừa hoàn thành viên mãn.
Tiền thưởng đúng thật là được phát đủ mười vạn tệ.
Nhưng chẳng có lấy một xu nào liên quan đến ba tôi cả.
Tôi tự thưởng cho mình một phần tôm hùm, cùng với năm chai sữa hạnh nhân.
Ăn uống no nê, thỏa mãn.
Hồi nhỏ, trong những buổi tiệc gia đình, tôi chưa bao giờ được ăn một con tôm nào.
Vì "chịu thiệt là phúc".
Những đứa trẻ khác tự do chọn món mình thích, nhưng tôi thì chỉ được uống nước trắng.
Vì không thể làm phiền người khác, không thể để người khác bỏ tiền mà còn kén cá chọn canh, như vậy là vô đạo đức.
Còn về phần những bữa tiệc mà nhà tôi chủ trì?
Thì phải tiết kiệm tiền chứ!
Tôi sao có thể không biết điều mà gọi một chai sữa hạnh nhân tận ba đồng rưỡi được chứ?
15
Sau khi bác gái xuất viện, bà ta tìm đến nhà tôi.
Bà ta đã phát điên, cầm d.a.o loạn đ.â.m ba tôi đến chết.
Khi tôi đến nhà tang lễ, cảm xúc vô cùng bình tĩnh.
Người ta nói "trăm điều thiện, hiếu thảo đứng đầu".
Vậy nên, tôi tổ chức tang lễ thật hoành tráng, nhưng lại chọn loại quan tài và đất mai táng rẻ nhất.
Tôi đứng trước mộ phần của ông, thì thầm:
"Vương Kiến Quốc, không phải ba luôn muốn giữ thể diện sao?"
"Tôi đã tổ chức cho ba một tang lễ thật long trọng rồi đấy!
"Như vậy cũng coi như tận hiếu rồi, đúng không?"
Ái Ái đã bị bắt.
Mà người cung cấp manh mối chính là tôi.
Tôi biết tài khoản cá nhân của cô ta, đã tốn tiền thuê người truy vết định vị.
Cô ta đang ở nước ngoài, số tiền cướp được đã sớm bị chuyển đi sạch sẽ.
Tiền không thể lấy lại.
Nhưng điều đang chờ cô ta, là mấy năm tù giam.
Những kẻ đã tổn thương tôi ở kiếp trước, cuối cùng cũng nhận được quả báo xứng đáng.
Cuộc đời thứ hai của tôi, không uổng phí.
(End)