Chờ Đến Mùa Hoa Rơi Gặp Người

Chương 1





 

Ngón tay cô chần chừ giây lát, rồi chạm vào màn hình.

 

Ngay khi bức ảnh vừa hiện lên, điện thoại liền đổ chuông là Giang Dã gọi đến.

 

“Vợ ơi, anh đang ở trấn trên lấy đồ. Anh mua mấy món em thích ăn, với mấy bộ quần áo nữa. Chúng ta sắp hết kỳ hạn rồi, sao em còn mua nhiều đồ mùa đông thế?”

 

Hướng Vãn thản nhiên đáp: “Mua cho người ta thôi, chẳng phải chúng ta sắp đi rồi sao? Mộc Sa còn chưa có áo ấm mặc đông này.”

 

Giang Dã không hỏi thêm, chỉ bảo sẽ nhanh chóng trở về.

 

Điện thoại vừa ngắt, Hướng Vãn mới nhìn lại bức ảnh trên màn hình.

 

Đó là tờ hóa đơn của một gói hàng nội y ren đen gợi cảm size S.

 

Món đồ rõ ràng là của phụ nữ nhưng tên người nhận lại là Giang Dã.

 

Cô chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã vang lên lần nữa…

 

Là Hoàng Thi Kỳ.

 

Cô ta không nói gì, đầu dây bên kia chỉ vọng lại những tiếng thở dốc tràn ngập ám muội. Xen lẫn giữa những âm thanh hỗn loạn ấy là giọng nói nũng nịu của Hoàng Thi Kỳ:

 

“Anh Tiểu Dã, rốt cuộc anh thích em nhiều hơn, hay thích chị Hướng Vãn nhiều hơn?”

 

Giọng đàn ông không hề lên tiếng, chỉ có một tiếng cười khẽ đầy lạnh lùng. Rồi sau đó, những thanh âm ái muội tiếp tục vang lên.

 

Trái tim Hướng Vãn như thể bị một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m xuyên, đau đến mức không thể thở nổi.

 

Cô run rẩy mở ghi âm trên điện thoại bấm nút thu lại.

 

Bước chân cok vô thức loạng choạng, cô vịn vào bức tường, cố gắng đi thật xa khỏi nơi đông người.

 

Chỉ khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cô mới dám thả lỏng và để mặc nỗi đau xé toang lồng ngực.

 

Cô và Giang Dã quen nhau từ thời trung học, rồi cùng nhau thi đỗ vào một trường đại học.

 

Suốt những năm tháng ấy, Giang Dã dành cho cô tất cả sự dịu dàng và bao dung.

 

Thậm chí, trong bức ảnh tốt nghiệp tập thể, Giang Dã còn cố ý cầu hôn trước sự chứng kiến của toàn bộ lớp học.

 

Ngay cả bạn cùng phòng cũng từng xuýt xoa nói với cô: “Hướng Vãn, tớ nói này, cậu đừng để anh ấy chiều quá. Người ta tốt nghiệp thì chia tay, còn cậu vừa tốt nghiệp đã được cầu hôn.”

 

Cô bạn khác hâm mộ tiếp lời: “Đừng ghen tị, đây chính là sức hút của học bá đấy. Cả trường này ai mà không chúc phúc cho họ chứ.”

 

Ngày hôm ấy, trước toàn trường, Giang Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dịu dàng cất lời: 

 

“Hướng Vãn, Thượng Lâm Phú chỉ vài ngàn chữ, hai ba ngày là có thể chép xong. Nhưng em lại là người mà anh muốn viết vào lòng suốt cả cuộc đời. *Giang tâm hướng vãn.” 

 

*Giang tâm hướng vãn: Lòng Giang hướng về hoàng hôn cũng là tên cô.

 

Khoảnh khắc ấy, Hướng Vãn là cô gái hạnh phúc nhất trong ngôi trường này.

 

Sau đó, có rất nhiều đôi tình nhân bắt đầu học theo họ, lén lút chép Thượng Lâm Phú dành tặng cho người mình yêu.

 

Mọi người đều bảo rằng, nếu Hướng Vãn muốn hái sao trên trời, Giang Dã chắc chắn cũng sẽ tìm cách làm được.

 

Sau khi kết hôn, chính Giang Dã là người đề nghị đến Tân Cương dạy học tình nguyện.

 

Hướng Vãn không hề do dự, lập tức nộp đơn theo anh.

 

Cô nghĩ chỉ cần có anh bên cạnh, dù phía trước có chông gai thế nào, cô cũng bằng lòng cùng anh đi đến cuối cùng.

 

Nhưng giờ đây, những kỷ niệm ấy chẳng khác nào lưỡi d.a.o sắc, từng chút, từng chút một cứa sâu vào trái tim cô, đau đến tận xương tủy.

 

Hai tiếng sau, Giang Dã mới xách theo mấy thùng hàng trở về.

 

Hướng Vãn không chờ anh như mọi khi.

 

Căn phòng tối om, chỉ có cô cuộn mình trong chăn, quay lưng về phía cửa.

 

Giang Dã đặt đồ xuống, vội vã chạy đến ôm cô vào lòng, giọng đầy áy náy: 

 

“Vợ ơi, trên đường về anh gặp mấy thầy cô khác nên lỡ mất thời gian. Anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ báo trước với em.”

 

Hướng Vãn hé mắt, ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi sữa tắm rẻ tiền, giọng khàn khàn hỏi: 

 

“Giang Dã, hôn lễ của chúng ta không cần tổ chức lại nữa, đúng không?"

 

Anh ta cứ ngỡ mình đã làm gì sai khiến Hướng Vãn không vui. Nhưng khi nghe cô nói không muốn tổ chức hôn lễ nữa, anh ta hoảng sợ, ôm chặt lấy cô vào lòng: 

 

“Chờ đến khi anh hết thời gian công tác nơi biên cương, trở về nhà, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Đây là lời hứa anh đã nói khi cầu hôn em. Bạn bè, người thân đều biết chúng ta yêu nhau sâu đậm đến nhường nào. Anh mơ từng ngày được nhìn thấy em trong bộ váy cưới!”

 

Những lời của Giang Dã nghe qua tưởng như hoàn mỹ nhưng lại khiến Hướng Vãn vô cùng hối hận.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Đúng vậy, năm đó cô si mê đến mức không cần sính lễ, cũng chẳng màng hôn lễ vẫn quyết tâm gả cho Giang Dã.

 

Chỉ là khi chẳng đòi hỏi điều gì, cô lại chẳng nhận được sự trân trọng xứng đáng.

 

Anh ta và Hoàng Thi Kỳ đã vụng trộm với nhau nhiều tháng nay. Cô từng giãy giụa, từng đau khổ nhưng chưa từng vạch trần bộ mặt giả tạo của anh ta.

 

Điều duy nhất cô có thể làm, là rời xa người đàn ông này, đến một nơi thật xa.

 

“Tiểu Vãn, có phải gần đây anh bận quá, lơ là em rồi không? Là anh không tốt... Nhưng may mắn là chúng ta sắp được về nhà rồi. Em chịu khó thêm chút nữa, được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hướng Vãn ngước mắt nhìn Giang Dã. Trong đôi mắt anh ta, chỉ có một mảnh trong suốt, tựa như vẫn còn vẹn nguyên thủy chung.

 

Cô nhẹ giọng nói: “Giang Dã, chúng ta sẽ không cùng nhau trở về nữa.”

 

Hôm sau, Hướng Vãn vẫn đến lớp dạy học như thường lệ.

 

Hiếm hoi lắm mới đến tiết học đa phương tiện mỗi tuần một lần, học sinh lựa chọn xem bộ phim “Chú chó trung thành Hachiko”.

 

Cả lớp đang chăm chú theo dõi, nhiều học trò đã rơi nước mắt và Hướng Vãn cũng vậy.

 

Đúng lúc ấy, Giang Dã đi ngang qua cửa lớp.

 

Thấy cô khóc nức nở, anh ta lập tức lẻn vào từ cửa sau lo lắng hỏi:

 

“Tiểu Vãn, em sao vậy? Không khỏe ở đâu sao? Chúng ta đến bệnh viện nhé?”

 

Hướng Vãn chỉ khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ bẫng:

 

“Không có gì đâu, chỉ là bộ phim cảm động quá thôi.”

 

Cô lau nước mắt, rồi nhìn anh ta:

 

“Ngay cả những người yêu nhau sâu đậm cũng không thể đảm bảo sự chung thủy. Ai mà ngờ được, một con ch.ó lại làm được điều đó chứ?”

 

Chỉ là một câu cảm nhận đơn thuần về bộ phim nhưng lại chạm đúng nỗi đau của Giang Dã.

 

“Tiểu Vãn, em yên tâm! Anh tuyệt đối sẽ không làm điều gì có lỗi với em! Nếu có, anh nguyện mãi mãi mất đi em!”

 

Hướng Vãn bật cười tự giễu.

 

Mãi đến giờ, cô mới hiểu ra: Hóa ra câu “Lời đàn ông, quỷ cũng không tin” thật sự rất đúng.

 

Buổi học kết thúc, Giang Dã đưa cô đến căng-tin ăn cơm.

 

Khi ấy, Hoàng Thi Kỳ bê một bát canh nóng bước tới. Khi đến gần Hướng Vãn, cô ta đột nhiên lảo đảo, bát canh nghiêng hẳn về phía cô.

 

Ngay khoảnh khắc đó, Giang Dã phản ứng cực nhanh, đẩy mạnh Hướng Vãn ra.

 

Cô mất thăng bằng, ngã xuống, đầu đập vào ghế, trán lập tức sưng tấy.

 

Hoàng Thi Kỳ lúc này mới thong thả đặt bát canh xuống bàn, chậm rãi mở miệng:

 

“Xin lỗi! Tôi không cố ý. Cô Hướng, cô không sao chứ?”

 

Hướng Vãn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Giang Dã giận dữ quát lên:

 

“Cô Hoàng! Căng-tin đông người như vậy! Lần sau cẩn thận chút đi, đụng vào người khác không phải chuyện nhỏ đâu!”

 

Nói xong, anh ta liền vội vàng kiểm tra vết thương trên trán Hướng Vãn:

 

“Tiểu Vãn, em có đau lắm không?”

 

Hướng Vãn định lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Thi Kỳ vẻ mặt cô ta thì áy náy nhưng ánh mắt lại tràn đầy khiêu khích.

 

Rõ ràng, cô ta cố tình, chỉ là chưa đạt được mục đích mà thôi.

 

Thấy cô im lặng, Giang Dã tưởng rằng cô bị dọa sợ, xót xa không thôi.

 

Nhưng anh ta lại chẳng hề bắt Hoàng Thi Kỳ xin lỗi.

 

Xung quanh có vài giáo viên khác cũng lên tiếng hòa giải:

 

“Thầy Giang, cô Hoàng không cố ý mà. Anh đừng giận nữa.”

 

“Chúng tôi biết anh thương cô Hướng bị ngã nhưng không bị thương là may mắn rồi.”

 

Giang Dã nhìn thoáng qua Hoàng Thi Kỳ, thấy cô ta mang vẻ mặt uất ức, liền bế Hướng Vãn lên, đưa cô đến phòng y tế.

 

Xử lý vết thương xong, anh ta lại đưa cô về phòng nghỉ ngơi.

 

Như đã có sự sắp đặt trước, ngay khi Hướng Vãn vừa ngồi xuống, điện thoại của Giang Dã liền reo lên.

 

Anh ta căng thẳng che điện thoại, ra ngoài nghe máy. Vài phút sau, anh ta vội vã bước vào phòng:

 

“Tiểu Vãn, hiệu trưởng có việc gấp. Em nghỉ ngơi một lát, anh sẽ mang cơm tối về cho em.”

 

Giang Dã vừa rời đi, Hướng Vãn cũng lập tức ra khỏi phòng.

 

Cô đến gặp hiệu trưởng, nhận số tiền đã được duyệt để mua đồng phục mùa đông cho học sinh.

 

Trước đây, khoản tiền này luôn do cấp trên phân bổ. Nhưng lần này, có một nhà tài trợ họ Phương đã tài trợ riêng cho trường một khoản kinh phí.

 

Sau khi nhận tiền, cô đến xưởng may ở trấn trên để bàn bạc giá cả rồi chuẩn bị thuê xe vận chuyển đồ về trường.

 

Bận rộn cả buổi, cô ghé vào chợ mua một chiếc bánh nướng nóng hổi.

 

Chưa kịp cắn được bao nhiêu thì trông thấy Giang Dã khoác tay Hoàng Thi Kỳ cùng nhau bước vào một khách sạn bình dân gần đó.

 

Hướng Vãn sững người, không tin vào mắt mình.

 

Cô theo bản năng dừng bước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ.

 

Rồi như bị một thế lực vô hình kéo đi, cô lặng lẽ đi theo.

 

Nhưng khi đến cửa khách sạn, bóng dáng hai người kia đã biến mất không tung tích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com