Hướng Vãn bước đến quầy lễ tân, cố gắng hỏi số phòng mà Giang Dã đang ở.
Thật tiếc, nhân viên tiếp tân nhất quyết không chịu tiết lộ.
Cuối cùng, cô đành phải lấy ra giấy chứng nhận kết hôn cùng với mười nghìn tệ (khoảng 35 triệu VNĐ), tránh camera giám sát để tra cứu toàn bộ lịch sử đặt phòng của anh ta.
Nhìn hàng dài các giao dịch đặt phòng trong ba tháng gần đây, Hướng Vãn không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào nhưng đáy mắt cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông này, kẻ luôn miệng nói yêu cô, hứa hẹn một hôn lễ lộng lẫy lại chính là kẻ phản bội tệ hại nhất.
Cô cầm theo những bằng chứng xác thực ấy trở về ký túc xá, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hai năm ở Kashgar, đồ đạc lặt vặt tích góp được cũng không ít.
Hầu hết đều do cô tự tay sắp xếp, nhưng giờ đây, Hướng Vãn quyết định dọn sạch tất cả.
Cô đến văn phòng in hai bản thỏa thuận ly hôn, đặt vào một chiếc hộp giấy và để nó dưới đáy cùng.
Nhìn chiếc hộp trống trơn, cô quyết định sẽ lấp đầy nó coi như một món quà ly hôn dành cho Giang Dã.
Sau khi làm xong tất cả những việc đó, Hoàng Thi Kỳ lại gửi một tin nhắn video đến.
[Hướng Vãn! Cô có kết hôn với Giang Dã thì sao chứ? Người anh ấy yêu nhất bây giờ là tôi!]
[Đừng vội đắc ý! Nếu không phải vì cô hứa giúp anh ta thăng chức sau khi hết thời gian công tác ở vùng biên cương thì anh ấy đã chẳng thèm cưới một kẻ lãnh cảm như cô đâu!]
Phải, Hướng Vãn mắc chứng lãnh cảm bẩm sinh, những năm qua vẫn kiên trì điều trị và uống thuốc.
Khi Giang Dã cầu hôn cô, cô đã chủ động nói rõ căn bệnh này.
Khi đó, người đàn ông ấy chỉ ôm cô vào lòng, dịu dàng nói rằng anh ta không ngại, thậm chí sẵn sàng cùng cô điều trị đến khi khỏi hẳn.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng Giang Dã lại đem chuyện này kể cho người ngoài, để người ta có cơ hội giễu cợt cô.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà trả lời lại một câu:
“Vậy cô bảo Giang Dã ly hôn với tôi rồi cưới cô đi.”
Sau hai lần vụng trộm với Hoàng Thi Kỳ, Giang Dã cảm thấy thỏa mãn đến mức trên đường về còn vui vẻ ngân nga một giai điệu nào đó.
Vừa bước vào phòng, anh ta theo thói quen ôm lấy Hướng Vãn từ phía sau.
“Tiểu Vãn, em xem thử dịch vụ tổ chức hôn lễ lần trước chưa? Anh đã đặt cọc rồi, em cứ chọn phong cách mình thích, đừng vì anh mà tiết kiệm, anh muốn khiến những kẻ từng cười nhạo em vì không có hôn lễ phải câm miệng!”
Hướng Vãn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt sáng rực của anh ta, trong lòng dâng lên từng đợt ghê tởm.
Sự sốt sắng này, chẳng qua là để che giấu sự chột dạ mà thôi.
Thấy cô im lặng quá lâu, Giang Dã mới hỏi:
“Tiểu Vãn, sao anh cứ có cảm giác em không mong đợi đám cưới này vậy?”
Hướng Vãn khẽ cười lạnh.
Ai lại mong chờ tổ chức hôn lễ với một tên đàn ông bẩn thỉu như vậy chứ?
Cô không trả lời mà chỉ chỉ vào hộp bưu kiện trên bàn:
“Hôm nay đi thị trấn mua đồ, tiện thể lấy giúp anh một kiện hàng, anh xem đi.”
Giang Dã ngớ người, cầm hộp lên. Nhìn thấy trên đơn ghi nội dung bảo mật, sắc mặt anh ta bỗng trở nên trắng bệch như tuyết ngoài cửa sổ.
“Em... Em hôm nay có đi thị trấn sao?”
Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán Giang Dã.
Hướng Vãn thản nhiên gật đầu:
“Có chứ. Em giúp trường học mua vật tư, tiện thể đi dạo một vòng rồi ghé lấy hàng luôn.”
“Vậy... Em đã đi những đâu?”
Giang Dã giấu hai tay ra sau lưng, không ngừng run rẩy.
Hướng Vãn biết rõ đây là thói quen của anh ta mỗi khi căng thẳng và sợ hãi.
“Không đi đâu nhiều, chỉ mua một cái bánh nướng rồi về.”
Nghe vậy, Giang Dã mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim lơ lửng cũng hạ xuống.
Anh ta lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn vàng trơn.
“Tiểu Vãn, vốn định đợi kết hôn rồi mới mua nhẫn kim cương tặng em nhưng sắp đến sinh nhật em rồi, hôm nay anh đặc biệt đi chọn chiếc nhẫn vàng này để tặng em trước. Cảm động không? Mau khen anh đi nào!”
Suốt bốn năm yêu nhau, Giang Dã rất nghèo, gần như không thể mua tặng cô món quà đắt tiền nào.
Nhưng Hướng Vãn chưa bao giờ để tâm đến điều đó.
Ngược lại, cô là người thường xuyên mua quần áo, giày dép cho anh ta.
Nếu là trước đây, chỉ cần một món quà nhỏ bé thế này cũng đủ khiến cô vui vẻ cả ngày.
Nhưng giờ đây, cô chỉ thản nhiên cầm lên xem thử chiếc nhẫn này còn chẳng đáng giá bằng sợi dây chuyền trên cổ Hoàng Thi Kỳ.
Có lẽ do thái độ của cô quá bình thản, Giang Dã lập tức quỳ xuống nhận lỗi:
“Tiểu Vãn, là anh không đủ cố gắng. Tốt nghiệp bao năm rồi vẫn chẳng thể mua cho em một món quà ra hồn. Nếu em không thích, anh sẽ mang đi đổi cái to hơn.”
“Không cần đâu, lễ nhẹ tình sâu. Nhẫn dù nhỏ nhưng là tấm lòng của anh.”
Hướng Vãn khép hộp lại, cất vào túi áo.
Giang Dã vui mừng đứng dậy, muốn hôn cô.
Nhưng Hướng Vãn nghiêng đầu tránh đi:
“Em bị cảm, đừng để lây sang anh.”
Lúc này, Giang Dã mới nhận ra tâm trạng cô không tốt.
Mấy ngày tiếp theo, anh ta như biến thành một cái đuôi, đi đâu cũng bám theo cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người vốn không có chút lãng mạn như anh ta, bỗng dưng học theo mấy kiểu trên mạng đi chợ mua hoa mang về tặng cô.
Hướng Vãn nhìn bó hoa trên tay, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
Anh ta vừa từ giường của Hoàng Thi Kỳ bước xuống, vậy mà vẫn có thể giả vờ thâm tình trước mặt cô?
Dù Giang Dã có cố gắng lấy lòng cô thế nào, Hướng Vãn vẫn phát hiện ra dấu hiệu bất thường.
Anh ta đã lén lấy tiền trong quỹ tiết kiệm của hai người để liên tục mua quà cho Hoàng Thi Kỳ.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Những gì cô có, Hoàng Thi Kỳ cũng nhanh chóng sở hữu cùng một phiên bản.
Cuối cùng, đến đêm trước buổi thi giảng định kỳ của trường, Hoàng Thi Kỳ nhân lúc trời tối, đẩy cửa bước vào văn phòng, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hướng Vãn.
“Cô đúng là giỏi nhẫn nhịn đấy Hướng Vãn. Nghe thấy người đàn ông của mình mặn nồng bên tôi, trong lòng chắc hẳn đau đến mức rỉ máu, vậy mà vẫn có thể thản nhiên sống chung với anh ta? Ngày mai là buổi thi giảng đánh giá cuối năm, nếu cô biết điều thì hãy tự rút lui đi. Nếu không, cô thua rồi thì chỉ tổ mất mặt mà thôi!”
Từ khi đến Kashgar giảng dạy, trong các kỳ thi giảng, Hướng Vãn luôn đứng đầu.
Cô chẳng mấy bận tâm đến lời khiêu khích của Hoàng Thi Kỳ, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại:
“Tại sao tôi phải rút lui? Chẳng lẽ cô không có chút tự tin nào sao?”
Nhưng lần này, Hoàng Thi Kỳ không nổi giận mà chỉ ghé sát lại, hạ giọng thì thầm:
“Hướng Vãn, nếu tôi mang thai con của Giang Dã, bố mẹ anh ấy sẽ ghét bỏ cô đến mức nào nhỉ?”
Hướng Vãn đóng sổ giáo án lại, đứng dậy định rời đi. Cô không muốn tranh cãi với loại người này.
Nhưng Hoàng Thi Kỳ lại bước tới chặn đường cô, kiêu ngạo khiêu khích:
“Hướng Vãn, nếu cô không thể mang lại cho Giang Dã một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa thì cô không nên níu kéo anh ấy! Cô sống không hạnh phúc, chẳng lẽ muốn người khác cũng khổ sở theo mình sao?”
Hướng Vãn nắm chặt tay, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh:
“Thế nên cô cam tâm tình nguyện làm kẻ thứ ba?”
Bề ngoài, cô giả vờ điềm tĩnh nhưng trong lòng lại đau đến mức không thể thở nổi.
Cô đâu có muốn mắc bệnh chứ? Cô cũng mong mình có thể trở thành một người bình thường.
“Đừng đắc ý vội!” Hoàng Thi Kỳ nhướng mày, cười nhạt: “Cô dám cược với tôi một ván không? Xem thử trong lòng Giang Dã, ai mới là người quan trọng hơn?”
Hướng Vãn lạnh lùng đáp: “Thần kinh.”
Lúc này, điện thoại của hiệu trưởng vang lên, bảo cô qua văn phòng một chuyến.
Hướng Vãn nhanh chóng khóa giáo án vào ngăn kéo rồi rời đi.
Nửa tiếng sau, cô nhận được tài liệu cần thiết cho buổi thi giảng ngày mai và quay về văn phòng lấy giáo án để mang về ký túc xá.
Nhưng khi đi ngang qua cầu thang, cô nhìn thấy Giang Dã đang ôm Hoàng Thi Kỳ trong một góc khuất.
Hai người họ lén lút thì thầm không biết bàn bạc chuyện gì.
Hướng Vãn lặng lẽ tắt âm điện thoại, chụp lại cảnh tượng ấy.
Đêm đó, Giang Dã không về ký túc xá, chỉ nhắn một tin ngắn gọn:
“Anh phải trực đêm.”
Hướng Vãn nằm trên giường, đặt mua một tấm vé tàu.
Cuối cùng, cô lấy tờ đơn ly hôn ra khỏi hộp, kẹp vào giáo án, chờ trời sáng.
Vì buổi thi giảng có ảnh hưởng đến đánh giá cuối năm của toàn bộ giáo viên vùng biên cương nên lãnh đạo từ nhiều trường xung quanh cũng đến tham dự.
Giang Dã, với tư cách là chủ nhiệm, bận rộn hơn bất cứ ai.
Hướng Vãn cầm giáo án đi tìm anh ta.
“Giang Dã, ký vào đây đi.”
Cô lật trang có đánh dấu sẵn, chỉ vào chỗ trống cần chữ ký.
Không nghi ngờ gì, Giang Dã nhanh chóng ký tên, sau đó vỗ vai cô cổ vũ:
“Tiểu Vãn! Cố lên nhé, chỉ cần cố gắng hết mình là được!”
Hướng Vãn cầm lấy đơn ly hôn đã có chữ ký của anh ta, tâm trạng bỗng nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô khẽ “ừ” một tiếng rồi quay người rời đi.
Buổi thi giảng diễn ra rất nhanh vì chỉ có vài giáo viên tham gia.
Đến lượt Hoàng Thi Kỳ, cô ta không hề dùng giáo án mà giảng bài một cách đầy tự tin.
Nhưng nội dung bài giảng, từng câu từng chữ đều trích từ giáo án của Hướng Vãn!
Ngồi dưới khán đài chờ đến lượt mình, trái tim Hướng Vãn như chìm xuống đáy vực.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông đầu gối tay ấp với mình lại có thể làm ra chuyện này!
Giang Dã đã đánh cắp giáo án của cô đưa cho Hoàng Thi Kỳ để giúp cô ta giành giải thưởng!
Trong khoảnh khắc ấy, cô muốn lao thẳng lên sân khấu, chất vấn Giang Dã vì sao lại làm vậy!
Nhưng dưới sân khấu có quá nhiều lãnh đạo, cô phải cố gắng bấm chặt vào đùi mình, buộc bản thân nhẫn nhịn!
Không ngoài dự đoán, khi kết quả được công bố Hoàng Thi Kỳ đoạt giải nhất.
Với tư cách người thắng cuộc, cô ta cùng Giang Dã đứng trên sân khấu chụp ảnh lưu niệm, ánh mắt nhìn về phía Hướng Vãn tràn đầy đắc ý.
Sau khi trao giải xong, Giang Dã quay lại ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng an ủi:
“Tiểu Vãn, không sao cả! Chỉ là một cuộc thi thôi mà. Trước giờ em luôn đứng nhất, lần này không phát huy tốt thì cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Hướng Vãn không thể tin nổi đây là lời nói từ người đàn ông cô đã yêu suốt sáu năm qua.
Cô quay sang nhìn anh ta, cố tìm kiếm một chút áy náy nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là ánh mắt anh ta cùng Hoàng Thi Kỳ trao đổi trên sân khấu, đầy tình tứ và thầm hiểu nhau.
Lúc này, cô vẫn chưa có cơ hội chứng minh giáo án mà Hoàng Thi Kỳ sử dụng là của mình.
Thế nên, cô không chờ Giang Dã nữa mà trực tiếp trở về ký túc xá.