Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 100: Ngoại Truyện 5



Đa số các hãng hàng không đều có một phúc lợi cho tiếp viên hàng không là được nghỉ ngay khi có thai, điều này cũng là do điều kiện làm việc đặc thù như bức xạ cao trong khoang máy bay ở độ cao lớn. Có vài hãng cho nghỉ đến khi hết thời gian thai sản bình thường, còn riêng Hàng không Trường Cát thì cho nghỉ đến khi em bé được nửa tuổi. Mấy người bạn của Dương Hồng Quyên làm ngành khác rất ngưỡng mộ phúc lợi này.

Thế nhưng Dương Hồng Quyên lại khá tiếc nuối, cô mới lên chức trưởng tiếp viên được một tháng thì đã phải nghỉ rồi, phải hơn một năm nữa mới đi làm lại được.

“Là bà Viên, vợ của sếp Viên Tập đoàn Viên Thông, thì có nghỉ cả đời cũng được. Cuộc sống này mình có mà mơ cũng chả được.” Mấy người bạn của Dương Hồng Quyên xì xào.

Dương Hồng Quyên nói: “Tớ cũng phải có công việc của riêng mình chứ.” Huống hồ, công việc này là lý tưởng từ thời đại học của cô, dù đôi khi có những chuyện không vừa ý, nhưng bao nhiêu năm nay cô vẫn không hề thay đổi tâm niệm ban đầu.

“Không ngờ lại có con nhanh thế, còn là sinh đôi nữa chứ.” Dương Hồng Quyên về đến nhà, nhìn màn hình máy tính thở dài. Trên màn hình là thông báo của bộ phận tiếp viên Trường Cát, thông báo tất cả các trưởng tiếp viên họp.

“Hiệu suất làm việc của anh trước giờ vẫn luôn cao mà.” Viên Phi mặt đầy tự hào. Sau đó anh đi đến đứng cạnh cô, cúi người, gạt tay cô đang cầm chuột ra, rồi tắt trang, tắt máy tính.

   Dương Hồng Quyên khẽ cười.

Viên Phi đặt hai tay lên vai Dương Hồng Quyên, đỡ cô đứng dậy khỏi ghế, nói: “Ít nhìn máy tính thôi, hại mắt.”

“Mới có chút xíu, làm sao mà hại mắt được chứ?” Dương Hồng Quyên nói.

“Cứ nghe anh là đúng. Anh đưa em ra vườn đi dạo nhé.”

Viên Phi nắm tay Dương Hồng Quyên ra vườn. Hoa cúc và hoa dong riềng trong vườn đều đã nở rộ, vàng một khoảng, đỏ một khoảng, rất đẹp đó, khiến lòng người thư thái hơn hẳn. Hai người đi trên con đường đá dăm trong vườn, Viên Phi nói về những điều cần chú ý khi mang thai.

“Mang thai đôi dễ bị cao huyết áp, thiếu máu lắm. Em phải cẩn thận đấy. Anh thấy chắc phải kiếm một cô giúp việc về nấu ăn tẩm bổ cho em thôi,” Viên Phi nói.

“Anh còn hiểu biết hơn cả em nữa đó.” Dương Hồng Quyên cười.

Viên Phi thản nhiên đáp: “Dạo này anh đọc nhiều sách về thai sản lắm rồi, giờ cũng thành nửa chuyên gia rồi còn gì.”

“Thế thì em cũng phải đọc mấy quyển liên quan thôi,” Dương Hồng Quyên nói.

Viên Phi bảo: “Em không cần đọc đâu, hại mắt lại tốn sức, cứ nghe anh là được rồi.”

Dương Hồng Quyên nghĩ một lát rồi nói: “Thôi được rồi, mấy hôm nay em cứ buồn ngủ suốt, có đọc cũng chẳng vào được chữ nào.”

Hai người vừa đi dạo trong vườn biệt thự vừa trò chuyện. Chẳng mấy chốc, Viên Phi sợ Dương Hồng Quyên mệt nên nắm tay cô ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài. Viên Phi mơ màng nghĩ về cảnh tượng gia đình bốn người họ sum vầy sau này.

“Anh nói xem sẽ là hai thằng cu hay hai cô công chúa?” Dương Hồng Quyên tựa đầu vào vai Viên Phi, khẽ hỏi.

Viên Phi nói: “Sao lại không thể là một trai một gái nhỉ?”

Dương Hồng Quyên cười: “Em nghe nói sinh đôi thì khả năng giống nhau cao hơn, còn sinh một trai một gái thì ít lắm.”

“Ai biết được. Lỡ trong bụng em lại chính là rồng phượng thì sao.” Viên Phi nói.

“Thế nhỡ không phải thì sao?”

“Thì có sao đâu hả em? Con của mình mà, trai hay gái gì anh cũng thương.”

*

Viên Phi bắt đầu tìm người giúp việc. Anh cần hai người, một chuyên lo cho Dương Hồng Quyên và việc ăn uống, người còn lại sẽ quán xuyến các công việc nhà khác. Anh giao cho một thư ký đi tìm người, quy trình phỏng vấn phải qua bốn vòng, nhưng cuối cùng đích thân anh phải phỏng vấn để chọn ra người ưng ý.

   “Bốn vòng phỏng vấn ư? Công ty mình tuyển nhân viên cũng chỉ ba vòng thôi mà.” Liêu Cường cảm thán với Trần Tề.

Trần Tề nói: “Đúng vậy, nhân viên bình thường trong công ty còn chẳng cần đích thân sếp Viên phỏng vấn nữa là.”

Tuy nhiên, Trần Tề và Liêu Cường đều hiểu rằng người giúp việc khác với nhân viên. Sếp Viên của họ thâm tình với vợ đến vậy, cưng chiều vợ hết mực, nên việc tìm người giúp việc chắc chắn phải chọn lọc kỹ càng.

“Hôm qua sếp Viên phỏng vấn hai người, chẳng ưng ai. Hôm nay lại phỏng vấn thêm hai người nữa, vẫn không hài lòng.” Trần Tề kể.

Liêu Cường và Trần Tề đang ở phòng nghỉ dành cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Cả hai vừa uống trà vừa buôn chuyện về sếp lớn của họ, người đang chèo lái cả tập đoàn.

Liêu Cường nhấp một ngụm trà, cười khẽ, nói: “Tôi biết rồi.”

Trần Tề: “Thư ký Hoàng tìm người đã là hàng hiếm rồi, ai cũng tỉ mỉ, tháo vát, nấu ăn cũng ngon.”

Liêu Cường đáp: “Nhưng anh Phi đâu chỉ có từng ấy yêu cầu. Họ tỉ mỉ thì đúng là tỉ mỉ, tháo vát thì đúng là tháo vát… Hai người hôm qua được giao chăm sóc Dương Hồng Quyên, anh Phi hỏi một câu, câu trả lời của họ không làm anh ấy hài lòng, thế là bị loại.”

“Sếp Viên hỏi câu gì mà ghê vậy?” Trần Tề tò mò.

Liêu Cường: “Anh Phi hỏi là, nếu bà chủ không ăn uống được gì, thì phải làm sao để thuyết phục bà chủ ăn.”

“Cứ bảo ăn chút gì đó cho có sức đi. Thế họ trả lời gì mà sếp Viên không ưng?” Trần Tề hỏi.

“Họ trả lời cũng na ná cậu thôi, một người bảo ‘vì con cũng phải cố ăn chút chứ’; người kia thì nói sẽ ‘giới thiệu giá trị dinh dưỡng, lợi ích cho mẹ và sự phát triển của thai nhi từng món một, rồi thuyết phục để bà chủ chịu ăn’.”

Trần Tề nói: “Trả lời vậy thì có vấn đề gì đâu nhỉ?”

Liêu Cường lại nhấp một ngụm trà, đáp: “Anh Phi thì thấy có vấn đề đó. Cậu ấy bảo là họ thuyết phục vậy thì bà chủ sẽ chẳng chịu ăn đâu.”

“Vậy sếp Viên nghĩ phải làm sao mới thuyết phục được?” Trần Tề hỏi.

Liêu Cường nói: “Anh Phi bảo là, phải nói với cô chủ rằng ‘giờ cô ăn không nổi thì có thể lát nữa sẽ ăn được, lát nữa tôi làm lại món khác, cô ăn được bao nhiêu thì ăn, đều tốt cho cả mẹ và con. Nếu lát nữa vẫn không ăn được, thì để một lát nữa tôi lại làm lại cho cô, kiểu gì cũng sẽ có lúc ăn được chút đỉnh, chỉ cần cô ăn được dù chỉ một miếng thôi cũng đã quá giỏi rồi’.”

   “Nghe xuôi tai hơn thật, làm người ta vui vẻ hơn. Sếp Viên đúng là nghĩ chu đáo ghê. Nhưng mà khó tính vậy, với lại có khi cả ngày phải nấu cơm không biết bao nhiêu lần, cũng đúng là yêu cầu bá đạo thật.” Trần Tề không nhịn được cảm thán: “Mà nói đi thì cũng phải nói lại, cưới vợ sinh con cũng phiền phức thật, tôi thì khỏe re.”

Liêu Cường nói: “Cậu không hiểu cái sướng của nó đâu.”

Trần Tề không nói gì.

“Mà tôi tò mò không biết hôm nay sếp Viên phỏng vấn hai người kia lại ra yêu cầu kỳ cục gì nữa nhỉ.” Trần Tề lại cười nói.

Liêu Cường và Viên Phi tan làm cùng nhau, tiện thể sóng đôi. Liêu Cường bèn hỏi Viên Phi: “Bà xã tôi bảo muốn qua thăm vợ anh, mang ít đồ ăn ngon sang. Vợ anh không ăn uống được gì à?”

Viên Phi đáp: “Mấy hôm nay thì cũng ổn, nhưng tôi lo cô ấy không ăn được nên phải liệu cơm gắp mắm, tính trước xem lúc cô ấy không ăn nổi thì làm sao.”

Lão Cường chợt vỡ lẽ. Anh ta cảm thán: “Tôi thấy anh kiếm hai cô giúp việc này khó phết đấy.”

Nhưng cuối cùng Viên Phi vẫn tìm được hai cô giúp việc ưng ý. Một cô họ Nghiêm chuyên lo việc chăm sóc Dương Hồng Quyên, và một cô họ Phương lo việc nhà.

Đúng như Viên Phi lo lắng, Dương Hồng Quyên gần như chẳng ăn được gì. Lúc Viên Phi ở nhà thì còn dỗ được vài miếng, lúc anh vắng mặt thì thỉnh thoảng dì Nghiêm cũng khuyên được Dương Hồng Quyên chịu ăn một chút. Tuy nhiên, sau đó, Viên Phi dù ở Bắc Thành cũng cố gắng về nhà ăn tối.

Hôm đó, Viên Phi vừa về đến biệt thự đúng lúc bữa tối. Anh vừa vào cửa đã thấy Dương Hồng Quyên.

“Sao lại đứng đây?” Viên Phi hỏi.

Dương Hồng Quyên mỉm cười: “Đợi anh.” Cô biết anh sẽ về ăn tối, không đợi anh thì cô cũng chẳng ăn nổi.

Viên Phi đưa chiếc cặp công văn trên tay cho dì Nghiêm đang đứng cạnh Dương Hồng Quyên, dặn dò: “Để vào thư phòng của tôi.”

dì Nghiêm vội vàng nhận lấy chiếc cặp của Viên Phi, đáp: “Dạ vâng, thưa cậu Viên.”

Viên Phi rảnh tay, liền cúi người, bế bổng Dương Hồng Quyên lên.

“Này, còn có người nhìn đấy!” Dương Hồng Quyên khẽ kêu lên.

“Có gì mà ngại?” Viên Phi cúi xuống cười nhìn cô một cái.

dì Nghiêm cầm chiếc cặp, cúi đầu bước sau hai người, nhưng trong mắt có chút ý cười, mừng cho đôi vợ chồng trẻ tình cảm.

Viên Phi bế Dương Hồng Quyên vào phòng ăn. dì Nghiêm đặt cặp xong liền ra dọn cơm canh lên bàn.

Dương Hồng Quyên nhìn thức ăn vẫn thấy chẳng có tí hứng thú. Viên Phi nói: “Để anh đút cho em ăn nhé?”

dì Nghiêm tự động lùi ra. Dương Hồng Quyên ngoảnh lại thấy bóng dì Nghiêm rời đi. Cô thì thầm: “Đút thì cũng vẫn không ăn nổi đâu.”

“Thử đi em.” Viên Phi dùng đũa gắp một miếng thức ăn đưa đến miệng Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên vẫn há miệng, nuốt xuống mà chẳng thấy mùi vị gì.

“Ngoan.” Viên Phi khẽ nhếch môi.

Dương Hồng Quyên bật cười: “Anh đang dỗ con nít đấy à?”

“Em còn chẳng nghe lời bằng con nít. Với con nít anh cũng chẳng có kiên nhẫn thế này đâu.” Viên Phi nói.

“Với con của chúng ta thì anh cũng không có kiên nhẫn à?”

Viên Phi đáp: “Chắc là không bằng bây giờ đâu.”

“Anh phải kiên nhẫn với con chứ!”

Viên Phi lập tức đổi giọng, nói: “Rồi rồi rồi! Nhất định phải kiên nhẫn.”

Dương Hồng Quyên há miệng ăn miếng cơm Viên Phi đút cho cô.

“Nhưng mà, con không nghe lời thì có thể đánh, còn em thì không được, phải cưng chiều gấp bội.” Viên Phi lại nói.

Dương Hồng Quyên mắt cong cong vì cười, lại vừa cười vừa mắng: “Không được đánh con!”

Viên Phi lại nói: “Rồi rồi rồi, không đánh.”

“Anh phải làm một người cha hiền, không được quá nghiêm khắc.”

Viên Phi cười nói: “Rồi rồi rồi, anh sẽ cố.”

“Anh có phải là không muốn nghe mấy chuyện này không?” Dương Hồng Quyên trách yêu.

“Muốn chứ, rất muốn là đằng khác. Anh đọc sách về mấy khoản này còn nhiều hơn em gấp bội.”

Ăn tối xong, Viên Phi cùng Dương Hồng Quyên ra vườn đi dạo cho tiêu cơm.

Trời đã vào thu, gió heo may se lạnh, mà Dương Hồng Quyên lại thuộc kiểu người ưa ấm, nên đi được một lát là cô về phòng ngay. Viên Phi thì có thói quen đọc sách mỗi tối, thế là Dương Hồng Quyên bảo sẽ ngồi cùng anh. Viên Phi không từ chối, ôm cô vào lòng mà đọc sách.

   Dương Hồng Quyên dựa vào lòng Viên Phi rồi chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Từ ngày có thai, cô rất dễ ngủ, lúc nào cũng như chưa ngủ đủ giấc. Viên Phi bế cô về giường phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận rồi lại quay lại thư phòng đọc sách.

Sau này, Dương Hồng Quyên ăn uống khá hơn, cũng không còn mệt mỏi như trước, thời gian thức nhiều hơn mà chẳng có việc gì làm, thành ra cô thấy rảnh rỗi đến phát hoảng. May mà vợ Liêu Cường thỉnh thoảng ghé thăm, Tưởng Y Y và người bạn thân Hứa Xán Xán quen hồi đầu năm ở công ty cũng đến thăm nom, bầu bạn trò chuyện cho cô đỡ buồn. Những lúc không có ai đến, Dương Hồng Quyên lại thấy một ngày dài lê thê.

“Chán quá đi mất.” Dương Hồng Quyên nhắn tin cho Viên Phi.

Khách hàng hẹn Viên Phi bàn chuyện công việc xong sẽ đi đánh golf, nhưng khi Viên Phi thấy tin nhắn của Dương Hồng Quyên, anh đã từ chối lời mời và gọi điện ngay cho cô, nói rằng anh sẽ về nhà ngay để ở bên cô.

Đến mấy ngày cuối thai kỳ, Dương Hồng Quyên bụng đã lớn, đi lại rất nặng nề. Viên Phi thương cô lắm, anh dìu cô đi từng chút một, đi vài bước lại dừng lại nghỉ rồi mới đi tiếp. Sau đó, Viên Phi không yên tâm, nên đã mời bác sĩ riêng về nhà.

Vợ Liêu Cường đến thăm Dương Hồng Quyên, về nhà kể với Liêu Cường rằng cô ấy ghen tị với Dương Hồng Quyên lắm, Viên Phi chu đáo mọi bề, đúng là chiều vợ như công chúa. Liêu Cường nói: “Vợ à, em cũng là công chúa của anh mà. Hay là mình sinh thêm đứa nữa nhé? Anh sẽ chăm sóc em như cách anh Phi đối xử với Dương Hồng Quyên.”

Gần đến ngày dự sinh, Viên Phi ngày nào cũng thận trọng, ngày nào cũng nghĩ hai bé con có thể ra đời bất cứ lúc nào, dù có bác sĩ riêng ở nhà anh vẫn không thể yên tâm. Anh đã hủy bỏ mọi chuyến công tác, cử cấp dưới đi thay. Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, anh đều dặn dò bác sĩ riêng có bất cứ tình huống nào cũng phải báo cho anh ngay.

Hôm ấy, khi Dương Hồng Quyên tỉnh dậy, thấy Viên Phi đang ngồi tựa lưng trên giường đọc sách, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đến công ty?”

“Hôm nay không đi. Anh cứ linh cảm hôm nay sẽ có chuyện.”

“Còn ba ngày nữa mới đến ngày dự sinh mà.” Dương Hồng Quyên nói.

Nào ngờ linh tính của Viên Phi rất chuẩn, bụng Dương Hồng Quyên bắt đầu đau vào chiều hôm đó. Viên Phi nhờ bác sĩ riêng kiểm tra, bác sĩ nói là đã chuyển dạ. Viên Phi lập tức lái xe đưa Dương Hồng Quyên đến bệnh viện.

Bụng của Dương Hồng Quyên đau từ chiều hôm đó cho đến chiều ngày hôm sau. Viên Phi túc trực bên cạnh Dương Hồng Quyên, xót xa vô cùng.

“Hành em thế này, nào tụi nhỏ ra anh sẽ cho biết tay,” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi một cái, nhưng không còn sức để nói.

Viên Phi lại bắt đầu động viên cô.

Trong phòng sinh, tiếng khóc của hai em bé vang lên rõ mồn một. Dương Hồng Quyên đã mẹ tròn con vuông, thành công hạ sinh cặp song sinh một trai một gái.

   Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên đang nằm vật vã trên giường, anh hôn lên mắt và môi cô rồi thì thầm: “Quyên à, em cực khổ quá. Anh yêu em nhiều lắm.”

Dương Hồng Quyên cảm thấy mắt mình rưng rưng, thật sự là đau đến điếng người! Ấy vậy mà, khóe môi cô vẫn không nén được mà cong lên một chút.