Các phòng ban của Tập đoàn Viên Thông tổ chức riệc tụ họp định kỳ, nhưng Viên Phi hiếm nào khi góp mặt. Lý do là hễ có anh sếp lớn này ở đó, cấp dưới lại thấy gò bó, không thoải mái, mất đi phần nào không khí. Thế mà hôm nay, anh lại bất ngờ tham gia buổi liên hoan của phòng Marketing. Đi cùng anh còn có Liêu Cường, mà Liêu Cường còn bế theo cậu con trai hơn tám tháng tuổi của mình nữa chứ.
Viên Phi quay đầu lườm Liêu Cường một cái, hỏi: “Đi liên hoan với nhân viên mà cậu bế cục cưng này theo làm gì?”
Liêu Cường đáp: “Hai hôm nữa tôi đi công tác, kéo dài hơn một tháng, lại một tháng không nhìn thấy con rồi, giờ phải bế nhiều một chút.”
Viên Phi nhìn thoáng qua đứa bé trong vòng tay Liêu Cường, ánh mắt không có gì đặc biệt.
Liêu Cường cười mãn nguyện.
Quả nhiên, nhân viên phòng marketing có vẻ khách sáo hơn hẳn những buổi liên hoan bình thường. Con trai của Liêu Cường đói bụng, khóc ré lên, một mình cậu ấy không xoay sở nổi, mấy nhân viên đang gượng gạo liền xúm vào giúp Liêu Cường chăm sóc con. Người lấy nước, người pha sữa bột. Thế rồi, không khí buổi liên hoan cũng bớt căng thẳng đi phần nào. Viên Phi vẫn ngồi thẳng tắp, vẻ mặt hờ hững nhìn các nhân viên cùng dỗ dành, trêu đùa con trai của Liêu Cường, thằng bé nghiễm nhiên thành một thỏi nam châm của cả bữa tiệc.
Buổi tối, Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên vẫn còn đang ôn thi, anh đi tới chiếc ghế bên cạnh cô và ngồi xuống. Dương Hồng Quyên quay đầu nhìn Viên Phi cười: “Anh đi ngủ trước đi, em còn phải xem một lát nữa.”
Viên Phi nói: “Mai anh phải đi công tác, mất một tuần liền.”
“Ồ. Em sẽ nhớ anh lắm đó.”
Viên Phi khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Ngồi sát lại đây.”
Dương Hồng Quyên cầm sách đứng dậy, đi tới trước mặt Viên Phi. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình. Anh cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Ôm bà Viên nhà anh vẫn là sướng nhất.”
Anh lại muốn làm gì đây? Dương Hồng Quyên định tạm gác sách qua một bên. Nhưng Viên Phi lại nói: “Cứ tiếp tục đọc đi, anh cứ ôm em thế này là được rồi.”
Dương Hồng Quyên nhìn anh đầy lạ lùng, hôm nay anh bị làm sao vậy? Nếu là mọi ngày, anh chỉ mong nuốt chửng cô.
Viên Phi cười nói: “Còn ba ngày nữa là thi rồi.”
Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi cứ như kiểu vợ anh cuối cùng cũng sắp thành bà nội trợ rồi vậy, cô không nhịn được mà bật cười. Cô cầm sách, vòng tay ôm cổ Viên Phi, cười nói: “Đợi anh về là em thi đậu trưởng tiếp viên rồi.”
“Ừm.” Viên Phi gật đầu: “Thi đậu có thưởng.”
“Thưởng gì?” Dương Hồng Quyên hỏi.
“Lúc đó em sẽ biết.” Viên Phi giục cô: “Thôi, mau đọc sách đi.”
Ngày hôm sau, Viên Phi đi công tác. Hai ngày sau nữa, Dương Hồng Quyên thi tiếp viên trưởng. Khi có kết quả, Dương Hồng Quyên đỗ tiếp viên trưởng với thành tích xuất sắc. Vừa biết tin là cô báo cho Viên Phi ngay. Viên Phi đi công tác về, mang tặng cô một lọ nước hoa.
“Mùi hương cuối có xạ hương trắng.” Dương Hồng Quyên mở nắp lọ nước hoa ngửi thử, rồi ngẩng lên nhìn Viên Phi.
Viên Phi gật đầu: “Anh đã nhờ chuyên gia điều chế riêng cho em đấy.”
“Có tên không anh?” Dương Hồng Quyên hỏi.
“Quyến Rũ Nguy Hiểm.”
Dương Hồng Quyên nhướn mày: “Em cứ tưởng là anh sẽ đặt kiểu ‘Tình yêu’, ‘Vĩnh cửu’ gì đó chứ.”
Viên Phi đáp: “Những thứ đó, anh đâu cần dùng cái này để nói.”
Dương Hồng Quyên mím môi cười, rồi nói: “Cảm ơn anh yêu.”
“Chỉ cần bà xã vui là anh mãn nguyện rồi.”
Dương Hồng Quyên vòng tay ôm cổ Viên Phi, hôn nhẹ lên môi anh.
“Tắm xong thử liền đi em,” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên gật đầu.
Sau khi tắm xong, Dương Hồng Quyên quấn chiếc khăn tắm trắng tinh ngồi trước bàn trang điểm. Cô mở lọ nước hoa Viên Phi mua cho mình, xịt vài nhát lên người, rồi mãn nguyện đứng dậy đi tìm Viên Phi.
Sau khi cô và Viên Phi kết hôn, hai người dọn về ở trong một biệt thự lớn. Cô tìm thấy Viên Phi trong thư phòng, anh đang ngồi trên ghế sau bàn đọc sách. Mùi xạ hương trắng thoảng đến, Viên Phi ngẩng đầu lên từ cuốn sách. Thấy dáng vẻ của Dương Hồng Quyên, khóe môi anh cong lên.
“Thế nào?” Dương Hồng Quyên đứng trước mặt anh, cười hỏi.
Viên Phi nhấc tay cô lên, khẽ hít một hơi trên mu bàn tay cô, đôi môi mềm mại của anh từ từ đặt xuống mu bàn tay cô. Sau đó anh kéo cô vào lòng, cúi xuống ngậm lấy môi cô, một lát sau anh rời môi cô, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vai cô. Anh nói: “Đẹp lắm. Chỉ em mới xứng với sự Quyến Rũ Nguy Hiểm này thôi. Quyên Quyên, tối nay em là Nữ hoàng tối cao, anh là bề tôi của em.”
Dương Hồng Quyên nói: “Vậy là bây giờ anh đang phạm thượng rồi đấy.”
Viên Phi cất tiếng cười, âm thanh như rót mật vào tai: “Thế Nữ hoàng điện hạ có ưng cái việc phạm thượng này không?”
“Ưng.”
Viên Phi một tay vòng qua eo Dương Hồng Quyên. Một tay nắm lấy khăn tắm của cô, rồi dùng lực nhẹ nhàng mà kéo một phát……
*
“Lâu lắm rồi mới thấy sảng khoái thế này.” Viên Phi vẫn ngồi trên chiếc ghế ấy, anh ôm chặt người trong lòng, từ tốn nói.
Dương Hồng Quyên lười biếng tựa vào lòng Viên Phi, giọng cô mềm mại, còn vương chút nũng nịu: “Vậy sao không hút điếu thuốc nào?”
Hút thuốc sau cuộc vui là thói quen bấy lâu nay của anh.
Viên Phi đáp: “Sắp có con thì không hút thuốc được.”
Tối đó, lúc đi ngủ, Viên Phi đã dọn hết mấy bao cao su trong ngăn kéo tủ đầu giường. Anh cảm thán: “Sau này chẳng cần đến mấy thứ này nữa rồi.”
Dương Hồng Quyên lườm anh một cái.
“Có con sớm vẫn tốt hơn, không thì làm mẹ mà lớn tuổi sẽ nguy hiểm lắm.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên trợn mắt nhìn anh: “Em còn lâu mới đến tuổi đó nha!”
Viên Phi cười, lại kéo cô vào lòng rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Một tháng sau, Dương Hồng Quyên có thai.