Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 11



Vì sao anh lại phải thiên vị? Cô cũng không biết. Nhìn qua đã nhận ra anh là một người công chính liêm minh, cô với anh cũng không quen nhau, cuối cùng không lẽ anh có tình ý với cô chứ? Dương Hồng Quyên bị Viên Phi hỏi đến không thể đáp lời được.

Ngón tay Viên Phi buông lỏng, lá cây bạch quả rơi xuống đất. Anh tiếp tục: “Tôi là người chính trực, sẽ không vì bất cứ người nào mà chấm điểm cao.”

Đúng thế, anh là trợ giảng, anh chỉ nhận ra cô thôi, làm sao mà có tình ý với cô được. Vì suy nghĩ vừa rồi của bản thân khiến Dương Hồng Quyên cảm thấy giấu hổ. Cô nhìn Viên Phi, nói: “Nhưng anh cho tôi điểm cao, còn là 10 điểm mà lại chấm điểm người khác rất thấp, đặc biệt là Lưu Tư Vũ, anh cho cô ấy chỉ có 7.5 điểm.”

“Lưu Tư Vũ?” Cái tên chợt lướt qua đầu Viên Phi, nhớ ra. Anh hỏi: “Là cô gái mắt to mắt nhỏ đấy hả?”

Dương Hồng Quyên trợn tròn hai mắt. Anh nói Lưu Tư Vũ là cô gái mắt to mắt nhỏ sao? Cô trả lời: “Cô ấy là hoa khôi lớp chúng tôi đó.”

Vẻ mặt Viên Phi rất ngạc nhiên, sau đó anh nói: “Giọng của Lưu Tư Vũ không tệ, phát âm chuẩn, nhưng phần thi ngâm thơ này thiếu cảm xúc, chỉ giống đang đọc, nên tôi chấm cô ấy 7.5 điểm.”

Dương Hồng Quyên cảm thấy yêu cầu của Viên Phi quá cao. “Còn Quan Triết thì sao?” Cô hỏi tiếp về lượt thi cuối cùng của hot boy của khoa, Quan Triết.

   Viên Phi nhớ lại rồi đáp lời: “Người cuối cùng thi ngâm thơ là một bạn học nam. Cậu ta so với Lưu Tư Vũ thì thể hiện tốt hơn nhưng cảm xúc mang lại chỉ một chút, nên tôi chấm cậu ta 8 điểm. Với tôi 8 điểm đã là rất tốt rồi.”

8 điểm mà gọi là rất tốt vậy thì điểm 10 của cô thì sao? Yêu cầu của anh cao như vậy… Dương Hồng Quyên tò mò xem anh đánh giá phần thi của cô thế nào, chẳng lẽ thể hiện của cô đều tốt hơn Lưu Tư Vũ và Quan Triết sao? Cô nhìn anh không chần chừ mà hỏi: “Vậy còn tôi?”

“Cô sao… Cô được xem như có phát huy vượt bật. Theo như sáng sớm hôm qua tôi nghe mấy lần đọc của cô ở sân bóng rổ thì được 8 điểm nhưng tối hôm nay biểu hiện của cô tốt hơn nhiều, phát âm, khởi – thừa – chuyển – hợp, cảm xúc đều khá tốt, nên đạt 10 điểm.”

“Thật vậy sao?” Dương Hồng Quyên cười.

“Ừ, là thật. Tôi là một người chính trực.”

Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lát, nói như thế là cô dựa vào thực lực sao? Cô còn vừa mới trực tiếp hỏi anh có phải thiên vị hay không, câu hỏi này đã quá hấp tấp, bây giờ sao cô có thể tiếp tục mở miệng đây? Chuyện này rất xấu hổ.

“Có vấn đề gì sao?” Viên Phi hỏi tiếp.

Dương Hồng Quyên vội lắc đầu, cười đáp: “Tôi cũng nghĩ anh là người chính trực, một người công chính liêm minh.”

Viên Phi nói: “Cô nghĩ như vậy là đúng.”

Gió đêm hiu hiu khiến tán cây bạch quả đung đưa, bóng cây cũng theo đó mà nhảy múa. Giọng nói anh hòa cùng với gió, càng nhẹ nhàng hơn.

Mấy dãy nhà học cách đó không xa còn ánh đèn lờ mờ nhưng chớp mắt đã tắt đèn, tất cả đều chuyển thành một màu đen kịt, chỗ bọn họ đứng cũng trở nên tối hơn vì chỉ còn lại ánh sáng từ đèn đường.

“Ký túc xá sắp tắt đèn rồi!” Dương Hồng Quyên nói.

Viên Phi đứng trước mặt cô, tiếp lời: “Còn không chạy đi?”

Dương Hồng Quyên nở nụ cười, nói “Tôi đi đây” rồi xoay người chạy.

“Đợi một chút!” Viên Phi bất thình lình nói.

Dương Hồng Quyên dừng lại, quay đầu nhìn, khoảng cách bây giờ giữa hai người đã xa hơi lúc nãy, dưới ánh sáng leo lắt cô chỉ thấy lờ mờ bóng người anh, anh vẫn còn đứng tại chỗ.

“Chuyện gì vậy?” Cô đứng từ xa hỏi lại.

Trong bóng tối vang lên tiếng của anh: “Hoa khôi lớp cô là do ai chọn vậy?”

“Hả? Tôi không biết. Các bạn học nam nói như thế.”

“Không công bằng.”

Dương Hồng Quyên đang nghĩ xem ý của anh là gì.

Viên Phi cười, nói: “Đừng ngớ người, chạy đi!”

Dương Hồng Quyên nhớ ra ký túc xá sắp tắt đèn, lập tức xoay người chạy. Viên Phi cũng chạy về ký túc xá của mình.

Dương Hồng Quyên chạy vào trước khi cánh cửa ký túc xá số 5 đóng lại. Một giây sau, cô thấy một dì vừa đóng cửa vừa tắt đèn.

Ba người bạn cùng phòng còn đang trò chuyện đùa giỡn. Dương Hồng Quyên im lặng nằm lên giường, đột nhiên cô hỏi họ: “Mắt của Lưu Tư Vũ một bên to một bên nhỏ à?”

   “Tớ không để ý.”

“Tớ không biết.”

“Hoa khôi còn có khuyết điểm sao?”

Dương Hồng Quyên trả lời: “Tớ thuận miệng hỏi thôi, ngủ đi.”

Đúng lúc đó, điện thoại ở ký túc xá reo lên.

“Điện thoại của ký túc xá hả? Bây giờ còn có người gọi đến à?” Hứa Đồng hỏi.

“Không biết nữa, chúng ta đều có điện thoại di động mà, hơn nữa không có ai tìm tớ bằng điện thoại ký túc xá đâu.” Tống Giai nói.

Trương Miểu Miểu nói: “Hứa Đồng, cậu đi nghe đi, xem ai gọi tới.”

Hứa Đồng là người gần điện thoại nhất. Cô ấy cũng tò mò sau khi tắt đèn còn ai gọi đến nữa. Vì thế, cô ấy xuống giường nhận điện thoại.

Có suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dương Hồng Quyên. Vừa mới nghĩ đến thì Hứa Đồng đã nói: “Dương Hồng Quyên, tìm cậu đó. Là con trai.”

Trương Miểu Miểu và Tống Giai reo lên: “Con trai sao?”

Dương Hồng Quyên giật thót tim, lật đật xuống giường. Sau khi ra ban công, cô nhấc điện thoại, nói “alo”.

“Chạy nhanh vậy, cũng may không bị nhốt ở ngoài.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của một nam sinh, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi là Viên Phi.”

Dương Hồng Quyên cầm điện thoại, trong đầu cô còn vừa nghĩ đến anh, không ngờ là anh thật.