Mọi người đều nói giọng anh rất hay, Dương Hồng Quyên cũng nghĩ như vật, đặc biệt là lúc này. Bây giờ, sân trường là một màu đen kịt, giọng anh từ trong điện thoại truyền đến, nghe trầm lắng và rất thu hút, khiến tai người nghe phải ngứa ngáy.
“Tôi là Viên Phi.” Trong điện thoại Viên Phi nhắc lại một lần nữa.
Dương Hồng Quyên lấy lại tinh thần, khẽ “Ừ”, nhỏ tiếng nói: “Thiếu chút nữa là tôi đã bị nhốt bên ngoài rồi.”
Cô nghe được tiếng anh cười khẽ: “Vào cửa ngay giây cuối cùng à?”
“Đúng thế.”
“Vậy cũng không tồi, thật sự chạy rất nhanh.”
Dương Hồng Quyên nhớ lại màn chạy nước rút 100m của mình vừa rồi có hơi tự hào. Cô nắm điện thoại hỏi: “Còn anh? Cũng thiếu chút nữa thì bị nhốt à?”
“Đúng vậy.”
Vì hai người cùng chung cảnh ngộ mà Dương Hồng Quyên cười thành tiếng.
“Về tới là được rồi, đi ngủ sớm đi, tôi cúp máy đây.” Viên Phi nói.
“Gặp lại sau.” Dương Hồng Quyên tạm biệt.
“Gặp lại sau.”
Dương Hồng Quyên bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bên ngoài ban công, một màu tối đen như mực, gió thổi hiu hiu mát mẻ. Cô đứng yên hai giây rồi đi vào trong, phòng ký túc xá yên tĩnh bỗng dưng ồn ào.
“Người nào đó?”
“Ai thế hả?”
Ba cô bạn cùng phòng ở trong bóng tối cười hỏi. Ở độ tuổi của các cô, có bạn nam gọi điện thoại đến thì luôn nghĩ đến mấy chuyện nhạy cảm, hơn nữa đây đã là lần thứ hai có học sinh nam gọi điện thoại cho Dương Hồng Quyên. Vừa nãy Hứa Đồng cũng có với bọn họ giọng nói của nam sinh lần này so với lần trước cũng không có khác nhau là mấy.
Trong bóng tối, Dương Hồng Quyên lò mò lên giường, leo cầu thang lên giường trên. Cô vừa đi vừa nói: “Các cậu đừng nghĩ lung tung, cậu ấy là trợ giảng môn tự chọn tiếng phổ thông của tớ.”
Trương Miểu Miểu liền hỏi: “Là thầy sao?”
Hứa Đồng tiếp lời: “Giọng nói nghe rất trưởng thành.”
Tống Giai reo lên: “Là tình thầy trò hả?”
Dương Hồng Quyên vội nói: “Cậu ấy cũng là sinh viên năm nhất giống bọn mình mà.”
Bất kể người gọi điện thoại đó có thân phận gì thì ai cũng phấn khích.
Dương Hồng Quyên đang suy nghĩ có nên nói với họ là trợ giảng đó cũng chính là giám khảo khoa khác không. Nghĩ một lát, cô cảm thấy không nhất thiết phải nói vì cô cảm thấy vị trí thứ hai đó là tự nhờ vào bản thân.
Các dì quản lý ký túc xá đang đi tuần tra bên ngoài, sau khi tắt đèn mọi người cũng không dám nói quá lớn tiếng nên bọn họ cũng nói mấy câu rồi đi ngủ.
Dương Hồng Quyên nhớ lại cuộc gọi kia của Viên Phi, anh gọi đến xem cô có về ký túc xá không, sợ cô bị nhốt ở ngoài sao? Chẳng lẽ anh quan tâm cô đến thế? Nghĩ một cô cho là anh hành động theo đạo nghĩa thôi, vì họ chỉ mới gặp nhau vài lần, không tính là quá thân quen. Nghĩ tới nghĩ lui cô lại ngủ mất tiêu.
Trưa ngày hôm sau, Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng đến căn tin ăn, chúc mừng cô đứng thứ 2 cuộc thi ngâm thơ. Lưu Tư Vũ và bạn cùng phòng cô ta ngồi sau bàn của Dương Hồng Quyên.
Chỗ ngồi Dương Hồng Quyên và Hứa Đồng vừa may nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Nếu như không phải do giám khảo khoa ngoài chấm điểm thấp quá thì Tư Vũ đã quán quân rồi.” Quách Thiến, bạn cùng phòng của Lưu Tư Vũ nói.
Nghe câu đó tai Dương Hồng Quyên đỏ ửng lên.
Một người bạn cùng phòng khác của Lưu Tư Vũ là Trần Mỹ Tình cũng thêm vào: “Đúng thế. Hơn nữa, cậu ta còn chấm cái tên cặn bã kia 10 điểm, thật không hiểu nổi, bọn họ biết có quen biết gì không?”
Dương Hồng Quyên nghe được mấy chữ “đồ cặn bã” mà nhíu mày.
Lưu Tư Vũ nhắc nhở: “Nhìn phía trước đi, nhỏ tiếng thôi.’ Cô nói tiếp: “Kết quả này tôi cũng không tin được.”
Dương Đình Đình thì thầm: “Nhưng hôm qua tớ cảm thấy Dương Hồng Quyên thể hiện rất tốt mà. Nhớ lúc khai giảng tiếng phổ thông của cậu ấy còn đặc giọng địa phương mà mới mấy tháng trôi qua giọng địa phương cũng không còn, tiếng phổ thông rất chuẩn.”
Lưu Tư Vũ như có suy tư.
Trần Mỹ Tình và Quách Thiến cùng nhìn về Dương Đình Đình. Hai người trợn tròn mắt, đồng thanh: “Cậu dám nói cái đồ cặn bã đó biểu hiện tốt hả?”
Dương Đình Đình còn chưa kịp mở miệng, Hứa Đồng ngồi bên cạnh đã nghiêng đầu nói: “Cậu ấy đương nhiên biểu hiện rất tốt, chuyện này quá rõ ràng. Hơn nữa, nếu không biểu hiện tốt, vị giám khảo đòi hỏi cao như thế sẽ không chấm 10 điểm rồi.”
“Ai biết bọn họ có quan hệ gì hay không? Lỡ có gì thì sao?” Trần Mỹ Tình hỏi.
Quách Thiến đổ thêm dầu vào: “Đúng vậy! Hết lần này đến lần khác cậu ta chấm điểm ai cũng thấp như thế, vậy mà chấm cô ta 10 điểm, nói bọn họ không quen biết nhau, tôi không bao giờ tin. Nói không chừng là có tình cảm gì đó với nhau đấy!”
Ngay lập tức, Hứa Đồng phản bác: “Chắc chắn là hai người họ không quen biết nhau rồi!”
“Cậu không phải là cậu ta, làm sao cậu chắc chắn vậy chứ.” Quách Thiến đáp trả.
Dương Hồng Quyên cau mày. Trương Miểu Miểu và Tống Giai nghe tiếng cãi nhau, ngước đầu nhìn.
Hứa Đồng vẫn bảo vệ Dương Hồng Quyên: “Mấy cậu biết rõ hơn tôi à? Mấy cậu thấy hai người họ ở gần nhau rồi à?”
“Tôi không nhìn thấy, nhưng như nó không hợp lý!” Quách Thiến vẫn tiếp tục.
Lưu Tư Vũ cản bạn cùng phòng của cô ta: “Bỏ đi, chỉ là cuộc thi nhỏ trong lớp thôi mà, thứ hạng cũng không quan trọng mấy.”
Dương Đình Đình gật đầu, tỏ ý tán thành.
Quách Thiến nói: “Cuộc thi nhỏ này tớ cũng không thèm để ý đến nhưng nếu có người gian lận thì tớ không chịu được đâu, phải chửi người.”
“Ai gian lận vậy?” Trương Miểu Miểu cũng nói chen vào.
Trần Mỹ Tình đáp: “Có người thôi. Cái con nhỏ quê mùa.”
Dương Hồng Quyên chợt quay lại, nhìn về phía Trần Mỹ Tình và Quách Thiến nói: “Tôi không gian lận! Tôi tin vì hôm qua đã thể hiện tốt nên mới được điểm như thế!”
Trần Mỹ Tình và Quách Thiến bĩu môi.
Dương Hồng Quyên vừa nhìn về phía Lưu Tư Vũ, nói tiếp: “Tôi cũng công nhận tiếng phổ thông của cậu rất hay, lần thi này không ai qua được cậu. Nhưng cậu biết vì sao điểm của tôi và cậu bằng nhau không?”
Lưu Tư Vũ cũng nhìn Dương Hồng Quyên: “Tại sao?”
Ánh mắt những người khác cũng đổ dồn lên người Dương Hồng Quyên.
Cô trả lời: “Lưu Tư Vũ, giọng nói của cậu rất tốt, phát âm chuẩn, nhưng ngâm thơ chú trọng cảm xúc, còn cậu thì lại giống đọc hơn.”
Cô nhắc lại câu hôm qua Viên Phi nói.
Quách Thiến lập tức không đồng tình: “Tư Vũ ngâm thơ như thế mà giống đọc á?”
Lưu Tư Vũ nhíu mày, lúc cô xuống mới nhận ra điều này.
Dương Hồng Quyên nhìn Lưu Tư Vũ, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt mọi người chuyển sang Lưu Tư Vũ.
Lưu Tư Vũ nhận ra phần này của mình chưa ổn nhưng không nói ra trước mặt mọi người. Cô ta nói với bạn cùng phòng: “Cuộc thi nhỏ này căn bản là tớ không quan tâm, nên đừng có ai nói nhảm nữa. Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Lưu Tư Vũ đứng dậy. Trần Mỹ Tình và Quách Thiến còn muốn nói tiếp gì đó, Dương Đình Đình cũng đứng lên nhắc: “Đi thôi, buổi chiều có tiết, về ngủ trưa đi.” Vì vậy, Trần Mỹ đình và Quách Thiến im lặng, đứng lên.
Đúng giờ phút này, có một giọng nói vang lên: “Tối hôm qua tôi thấy Dương Hồng Quyên với cái tên giám khảo ngoài khoa họ Viên kia đứng nói chuyện với nhau. Chính là ở dưới tán cây bạch quả đó.”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn, nhìn Quan Triết đứng đó. Mắt Lưu Tư Vũ sáng rực, Trần Mỹ Tình và Quách Thiến cũng thế. Quan Triết thấy Dương Hồng Quyên và giám khảo khoa khác ở cạnh nhau!
Dương Hồng Quyên đột nhiên cau mày, Quan Triết thấy sao? Cô biết chuyện này không thể nào nói rõ ràng được.
“Đúng là tối hôm qua tôi và cô ấy có nói chuyện.”
Lại là một âm thanh khác vang lên.
Dương Hồng Quyên quay lại, thấy Viên Phi mặc áo sơ mi trắng đang đi về phía bọn họ