Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 13



Dương Hồng Quyên bất ngờ vì sự xuất hiện của Viên Phi. Cô không biết nên giải thích thế nào vậy mà anh còn thừa nhận bọn họ có đứng dưới cây bạch quả nói chuyện. Nghi ngờ của mọi người về chuyện này anh sẽ giải thích thế nào.

Viên Phi đi tới, đứng đối diện với mấy ánh mắt soi mói đó.

Trần Mỹ Tình lập tức nói: “Tôi đoán hai người quen biết! Quả nhiên là như thế!”

Mặt Viên Phi không biến sắc nhìn Trần Mỹ Tình: “Vậy thì thế nào?”

“Nè, rõ ràng là do cậu chấm điểm không công bằng, cố tình chấm Dương Hồng Quyên điểm cao, nếu như cậu không chấm 10 điểm thì cậu ta làm gì đứng ở hạng 2!” Lần này người lên tiếng là Quách Thiến. Cô nói câu này xong, mọi người ai cũng thấy có lý.

Vẫn là gương mặt bình tĩnh đó nhìn Quách Thiến: “10 điểm và quen biết nhau thì liên quan gì?”

Quách Thiến trả lời: “Sao lại không liên quan? Cậu biết cậu ta, nên chăm chước cho chứ gì.”

Viên Phi nói: “Lớp trưởng, bí thư của mấy cậu không quen biết người thi à? Quen biết thì sẽ chăm chước là lý lẽ gì thế?”

Tống Giai xen vào: “Lớp trưởng có quan hệ tốt với Lưu Tư Vũ nên chấm 10 điểm.”

Trương Miểu Miểu bổ sung: “Bí thư Chi đoàn có thân với Quan Triết nên cho 10 điểm.”

Tống Giai và Trương Miểu Miểu vừa nói xong, Lưu Tư Vũ phản bác: “Tôi có quan hệ tốt với lớp trưởng nhưng lớp trưởng sẽ không vì tình cảm mà làm chuyện sai trái.”

   Quan Triết ho khan, cũng biện hộ: “Bí thư Chi đoàn cũng không vì tình cảm mà làm gì sai đâu.”

Dương Hồng Quyên lập tức hỏi: “Vậy mấy cậu nghĩ trợ giảng Viên sẽ làm những chuyện như vậy hả?”

Trợ giảng Viên? Hứa Đồng, Trương Miểu Miểu và Tống Giai nhớ đến trợ giảng tối qua gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ chính là trợ giảng Viên đang đứng trước mặt đây sao? Bọn họ cũng cực kì ngạc nhiên.

“Trợ giảng?” Mấy người Lưu Tư Vũ cũng sửng sốt, đồng thanh.

Quan Triết cũng không ngờ quan hệ của họ là như thế.

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Đúng vậy. Cậu ấy là trợ giảng môn tự chọn tiếng phổ thông của tôi, chỉ biết nhau thế thôi, không bằng quan hệ tốt của mấy cậu với lớp trưởng hay bí thư đâu. Lớp trưởng và bí thư làm việc không bị tình cảm chi phối thì trợ giảng Viên lại càng không như thế.”

Lưu Tư Vũ và bạn cùng phòng đều không biết trả lời thế nào. Nhưng ngược lại, Quan Triết mỉm cười.

Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên ở đối diện, sắc mặt không thay đổi, nói với mọi người: “Bọn họ có bị tình cảm chi phối hay không tôi không biết, nhưng bây giờ tôi có thể nhận xét từng phần thi cho mọi người nghe.”

“Vậy cậu nói đi.” Trần Mỹ Tình nói.

Mọi người rất muốn nghe xem Viên Phi phê bình thế nào, lời nói của anh có đúng hay không nên ai cũng nhìn Viên Phi.

Viên Phi bắt đầu nói: “Người ngâm thơ đầu tiên là Vạn Bân. Cậu ấy ngâm bài “Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ”, câu “Loạn thạch băng vân”, chữ “thạch” không uốn lưỡi, cảm xúc bình thường. Tôi chấm 6 điểm. Người thứ hai là…”

Viên Phi nhận xét từng người một. Tất cả đều kinh ngạc, anh còn nhớ rõ tên của từng thí sinh, thứ tự và cả tác phẩm dự thi, mà ngay cả bọn họ đều không thể nhớ. Đồng thời, những lời nhận xét của anh rất có lý, làm người khác bị thuyết phục.

“Các cô phục chưa?” Hứa Đồng nhìn lướt qua đám người Lưu Tư Vũ, cười hỏi.

Mấy người Lưu Tư Vũ và Quan Triết tạm thời không phản bác được gì. Nhưng nhanh sau đó, Trần Mỹ Tình phát hiện Viên Phi chưa nhận xét một người.

“Còn Dương Hồng Quyên thì sao? Sao cậu không nhận xét cô ta?” Trần Mỹ Tình nói.

Bây giờ mọi người mới nhớ ra Viên Phi chưa nhận xét phần thi của Dương Hồng Quyên.

“Đúng thế, đúng thế, sao không nhận xét bài của cô ta?”

Chính bản thân bạn cùng phòng của Dương Hồng Quyên cũng tò mò Viên Phi nói thế nào. Vì Dương Hồng Quyên đã nghe Viên Phi nhận xét tối hôm qua, anh nói cô phát huy tốt hơn bình thường nên bây giờ cô không tò mò anh sẽ nói gì.

   “Cô ấy.” Viên Phi liếc nhìn Dương Hồng Quyên, mặt anh vẫn nghiêm túc: “Tôi không tìm thấy khuyết điểm gì của cô ấy nên chấm 10 điểm.”

Dương Hồng Quyên giật mình nhìn Viên Phi, câu này có giống anh nói tối hôm qua đâu. Câu nói này đến bản thân cô còn không thể tin được.

Bạn cùng phòng của Dương Hồng Quyên, đám người Lưu Tư Vũ và Quan Triết không nghĩ Viên Phi sẽ nói như thế, bọn họ cúi đầu xì xào bàn tán.

“Mọi người có thể nói ra khuyết điểm của cô ấy, tôi sẽ lắng tai nghe.” Viên Phi nói thêm.

Không có ai nói được tối hôm qua phần ngâm thơ của Dương Hồng Quyên có khuyết điểm gì, bọn họ không giống Viên Phi nhớ từng phần thi của mỗi người. Vì vậy, chẳng ai nói được gì.

“Đi thôi, tớ nói thứ hạng không quan trọng mà.” Lưu Tư Vũ nói với bạn cùng phòng của cô ta.

Quách Thiến, Trần Mỹ Tình, Dương Đình Đình không ai nói gì, cùng Lưu Tư Vũ bỏ khỏi căn tin. Quan Triết nhìn Dương Hồng Quyên, nói: “Mặc dù tối qua cậu và giám khảo Viên có nói chuyện, nhưng tối qua cậu ngâm thơ rất hay, tôi không tìm ra lỗi gì.”

Nói xong, Quan Triết cũng rời đi.

Trong chớp mắt,, chỗ này cũng chỉ còn lại Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng. Mắt cô và Viên Phi vừa hay đối diện nhau, Viên Phi không ngại ngùng quay sang chỗ khác, sau đó cũng bước đi.

“Wow! Cậu ấy không tìm thấy khuyết điểm của cậu!” Hứa Đồng cười rộ lên.

Trương Miểu Miểu và Tống Giai đi đằng sau đùa giỡn.

Dương Hồng Quyên nhìn bóng lưng Viên Phi, khóe miệng hơi cong lên, anh nói anh không tìm ra khuyết điểm của cô, nghe anh nói như vậy cô rất vui. Cô giỏi như thế sao? Anh giúp cô nhẹ nhõm hơn rồi.

Các bạn cùng phòng còn đang đùa giỡn, Dương Hồng Quyên nói “Các cậu đừng nghĩ đến nữa” rồi ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Ba cô bạn kia cũng ngồi xuống. Ăn được vài miếng thì Dương Hồng Quyên đột nhiên dừng lại, cô vừa nhớ ra đúng là  mắt của Lưu Tư Vũ một bên to một bên nhỏ. Nhưng mà chỉ là chênh lệch nhau một chút xíu thôi, không nhìn kĩ thì sẽ không để ý thấy.

Thời tiết đang mát mẻ thì đến tối lại hơi se lạnh.

Dương Hồng Quyên vẫn chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Cô mang bình nước đi lấy nước mà không khỏi run cầm cập. Đến chỗ rót nước, hai hàng dài trước hai vòi nước. Chỗ này có tổng cộng mười mấy vòi, nhưng cô nghe nói mấy vòi kia bị hư nên đành đứng vào cuối hàng dài kia.

   Bên cạnh chỗ rót nước là nhà tắm. Nhà tắm có hai lầu, tầng trên là phòng tắm nam, ở dưới là của nữ. Muốn đi vào nhà tắm phải đi qua chỗ lấy nước, cũng như từ nhà tắm đi ra phải ngang qua chỗ rót nước. Dương Hồng Quyên vô tình quay đầu thì bắt gặp một dáng người quen thuộc. Anh đi cùng với ba bạn học nam khác, là người cao nhất trong bốn người. Anh mặc quần đùi, đi dép lào, tóc ướt, không giống anh thường ngày lắm. Vì vậy cô cứ ngoái lại nhìn mấy lần. Đột nhiên anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt kia, khiến cô vội quay đi nơi khác.

Đến khi nhìn lại lần nữa thì chỉ thấy bóng lưng của Viên Phi và ba người bạn kia.