Dương Hồng Quyên đang nghĩ ngợi thì đột nhiên tiếng điện thoại ở kí túc xá vang lên.
“Giờ này mà còn ai gọi đến vậy chứ?” Tống Giai nói.
Hứa Đồng trả lời: “Quyên Quyên, có khi nào là cậu trợ giảng kia hay không?”
“Vẫn nên là để Quyên nghe điện thoại đi.” Trương Miểu Miểu nằm ở trên giường nói.
Giường của Trương Miểu Miểu cùng Hứa Đồng đều ở cạnh ban công, cách điện thoại rất gần.
Dương Hồng Quyên nghe các cô nói vậy liền nghĩ, đây thực sự là điện thoại của trợ giảng Viên sao? Cô mò mẫm xuống giường, mở cửa đi ra ban công rồi nghe điện thoại và nói “Alo.”
“Tôi là Viên Phi.”
Giọng nói trầm ấm riêng biệt của sinh viên nam từ trong điện thoại truyền đến, tim Dương Hồng Quyên đập thình thịch, quả nhiên là anh, vừa rồi cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện lúc sáng cùng anh ở thư viện. Cô “Ừ” một tiếng, nói: “Trợ giảng Viên có chuyện gì sao?”
“Giáo sư Chu cũng đem phần thi vấn đáp của cả lớp cho tôi để tôi tổng hợp lại kết quả. Tổng điểm thi vấn đáp và viết của cô là 98 điểm.”
Dương Hồng Quyên “Ồ” một cái, thì ra anh gọi điện thoại cho cô là để nói kết quả cuối cùng của bài kiểm tra. Cô nói: “Tôi biết rồi. Cảm ơn trợ giảng Viên đã nói cho tôi.”
“Thấy cô nóng vội như vậy, tôi sợ cô vì suy nghĩ chuyện này ăn ngủ không yên, cho nên tôi nói cho cô biết đầu tiên.”
Dương Hồng Quyên nắm điện thoại, không kìm lòng được khẽ cười: “Vậy… điểm của tôi thế nào? Cao nhất là bao nhiêu điểm?”
“Cao nhất là 100 điểm, cô đứng thứ ba.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên “Ồ” một tiếng, giọng nói vì không đạt được điểm tối đa mà nhỏ đi một chút.
“Thi vấn đáp 96.5 điểm, điểm trừ hơi nhiều, lúc thi cô mất tập trung sao?” Viên Phi hỏi.
Anh vừa hỏi thì tim Dương Hồng Quyên liền đập nhanh hơn vì bị anh nói trúng, lúc ấy cô phát hiện anh không đến lớp môn tiếng phổ thông nên lúc thi vấn đáp cô hơi mất tập trung. Nhưng miệng cô vẫn phản bác: “Không có.”
“Vừa nghe là biết là mất tập trung.” Viên Phi chắc chắn nói.
Dương Hồng Quyên oán thầm, anh biết cái gì? Anh nói giống như biết cái gì cũng biết vậy.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi tắt máy đây.” Viên Phi nói tiếp.
“Ừ.”
Viên Phi tắt điện thoại, Dương Hồng Quyên nghe tiếng “bíp bíp bíp” nên mới đặt điện thoại xuống. Dù đêm nay hơi lạnh nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy khuôn mặt mặt mình lại trở nên nóng bừng. Khi cô từ ban công trở về trong ký túc xá, đám bạn cùng phòng lại cứ liên tục truy hỏi tin tức, nhưng cô đều đáp lại một cách qua loa.
Ngay khi tiết tiếng phổ thông vừa bắt đầu, Viên Phi liền trả bài thi và kết quả cho từng người. Trong khi các bạn khác đều mong đợi tập bài trong tay Viên Phi thì Dương Hồng Quyên cũng không sốt ruột, cô bình tĩnh giở sách của mình ra. Viên Phi cũng điềm nhiên như không, chỉ đặt bài thi của cô xuống rồi bước đi.
Chớp mắt cái đã sắp đến lễ Giáng Sinh, hàng năm đến dịp này thì khoa ngoại ngữ đều tổ chức tiệc Giáng Sinh, rồi chọn ra ba giải thưởng. Mà tiệc Giáng Sinh năm nay còn có thêm cả tiền thưởng. Giải nhất nhận được 500 nhân dân tệ (≈ 1.655.842,71 VNĐ), lần lượt là hai giải nhì 300 nhân dân tệ (≈ 993.477,91 VNĐ), và ba giải ba 100 nhân dân tệ (≈ 331.159,30 VNĐ).
Dương Hồng Quyên và các bạn cùng phòng cũng cùng nhau đăng ký một tiết mục.
“Chúng ta cùng cố gắng ẵm một cái giải nhì thôi, nội 300 tệ cũng có thể ăn được một bữa no nê rồi.” Tống Giai cười nói.
Dương Hồng Quyên cũng hy vọng có thể lấy được tiền thưởng, cho dù là 100 hay là 300, 500 cũng đều được, phí sinh hoạt hàng tháng của cô chỉ có 200 tệ (≈ 662.318,75 VNĐ).
Hứa Đồng nói: “Đã tham gia thì phải lấy giải nhất chứ. Dì của tớ là vũ công đấy, để tớ nhờ dì ấy giúp biên đạo giúp chúng ta.”
Về việc này, Hứa Đồng rất tự tin, khiến cho mọi người càng thêm phần tin tưởng vào cậu ấy, bởi thế nên có vài người đã đăng ký. Lúc đăng ký Dương Hồng Quyên nhìn thấy trên danh sách đăng ký có tên Lưu Tư Vũ, cô ấy đăng ký độc tấu piano.
Hứa Đồng thật sự mời dì cô ấy tới. Mặc dù Dương Hồng Quyên đến từ nơi xa xôi nhưng trước đây cô cũng học nhảy, chẳng hạn như ngày quốc tế thiếu nhi ở tiểu học, Tết Thanh niên ở cấp hai, Tết Nguyên đán ở trung học phổ thông, cô và bạn cùng lớp biểu diễn, cả lớp còn phải khen. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy bác của Hứa Đồng, cô đột nhiên nhận ra là những điệu mình từng nhảy trước đây là những điệu gì. Bác ấy vẫn nhảy những điệu nhảy thập niên 70, nào là cùng nhau phất tay, đá chân. Cô cảm thấy thật sự rất quê mùa, chẳng khác gì với bình thường cả.
Bác của Hứa Đồng để Dương Hồng Quyên làm người nhảy chính. Bởi vì Hứa Đồng quá mập mạp, dì Hứa mới cảm thấy Dương Hồng Quyên ăn mặc khá giản dị nhưng lại là người cao nhất, dáng đẹp nhất, khuôn mặt rất xinh đẹp, lại còn linh hoạt.
Dương Hồng Quyên ngại ngùng: “Cháu không nhảy giỏi bằng các cậu ấy, cháu nhảy chính e rằng không hợp cho lắm đâu ạ.”
“Bác sẽ không nhìn lầm người đâu. Sau khi bác dạy xong, đảm bảo là kỹ thuật nhảy của cháu sẽ rất tuyệt vời đấy.” Bác Hứa nói.
Hứa Đồng nói: “Bác tớ là chuyên gia, cậu cứ nghe lời của bác ấy đi.”
Tống Gia và Trương Miểu Miểu không phản đối, Dương Hồng Quyên cũng đồng ý. Nhưng trong hai lần nhảy đầu tiên Dương Hồng Quyên đều không nhảy tốt bằng các bạn cùng phòng.
“Khi xuống thì luyện tập nhiều hơn đoạn xoay một chút, đoạn xoay của cháu không ổn lắm.” Bác Hứa nhìn Dương Hồng Quyên rồi nói.
Dương Hồng Quyên gật đầu: “Vâng ạ.”
Tan học tiết môn phổ thông, mọi người bước ra khỏi lớp, bên ngoài gió lạnh thấu xương, màn đêm bao trùm, đèn đường chỉ chiếu ra một chút ánh sáng nhạt. Dương Hồng Quyên ôm sách ở trước ngực đi về phía kí túc xá. Lúc đi ngang qua bãi cỏ, cô phát hiện ra không có ai ở đây, cũng đúng vào lúc này, những chiếc đèn âm đất dưới bãi cỏ đột nhiên tắt, phía trước lại càng thêm đen. Cô nhớ tới cả ngày nay mình chưa luyện tập lần nào, bây giờ có lẽ sẽ có thời gian luyện tập được một chút. Dương Hồng Quyên nhìn xung quanh, không thấy có người, vì vậy mới bước vào bãi cỏ.
Trước mắt Dương Hồng Quyên tối đen như mực, cô dang tay ra, dựa vào cảm giác mà bắt đầu xoay. Cô vẫn xoay người không vững, nhoáng một cái cả người ngã về phía sau. Ấy thế mà Dương Hồng Quyên lại không ngã xuống, cả người như được giữ lại, tựa như cô vừa ngã vào một cái ôm.