Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 18



“Cẩn thận.”

Cùng lúc đó, Dương Hồng Quyên nghe thấy giọng nói của một bạn sinh viên nam. Giọng nói đó có chút quen thuộc nhưng ở khoảng cách gần như vậy lại đột nhiên trở nên xa lạ khiến cô không thể nghĩ ra đó là ai. Cô chỉ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhận ra cô bị người đó ôm ngang lưng, lập tức hai tay của cô dùng sức đẩy về phía người đang ôm cô. Người đó cũng không giữ cô nữa, thấy cô đẩy thì liền buông tay. Mà Dương Hồng Quyên do trọng tâm thay đổi đột ngột nên mất thăng bằng lùi về phía sau hai bước.

“Ai?” Sau khi cô đứng vững liền mắng.

Trong bóng tối vang lên một âm thanh trầm thấp: “Là tôi, Viên Phi.”

Cuối cùng Dương Hồng Quyên cũng nhận ra giọng Viên Phi. Cô cẩn thận nhìn kỹ lại thì thấy một bóng người khá cao. Đèn đường phía xa không tắt chiếu tới, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng Viên Phi. Sau khi biết là Viên Phi, cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhớ đến việc vừa rồi cô ngã vào vòng tay của anh, cô lại cảm thấy không được tự nhiên.

“Sao anh lại ở trong này?” Cô hỏi.

“Tôi đi dạo một chút.” Viên Phi đáp.

Dương Hồng Quyên không biết anh nói thật hay giả, nhưng cô cũng không truy cứu, cô chỉ nghĩ đến việc nãy cô luyện tập xoay có bị anh nhìn thấy không. Cô xoay không ổn, nếu như bị anh thấy được thì cô sẽ bị mất mặt trước anh. Nhưng cô lại nghĩ vừa rồi tối đen như vậy, chắc hẳn anh không thấy được.

   Nào ngờ đúng lúc cô nghĩ vậy thì Viên Phi chợt nói: “Tôi đi dạo một chút, sau đó tôi thấy có người đang nhảy. Cô đang nhảy sao?”

Dương Hồng Quyên xấu hổ đến nỗi muốn chết. Cô nói: “Ánh sáng tối như vậy mà anh vẫn nhìn thấy được.”

Giọng nói của cô có vài phần không thể tin được, còn có chút ảo não. Viên Phi cười nói: “Tôi tai thính mắt tinh, thị lực tốt.”

Dương Hồng Quyên không biết nói gì hơn.

Viên Phi còn nói: “Không nghĩ tới cô còn có thể nhảy.”

Dương Hồng Quyên càng nghe càng thấy xấu hổ, cô nói: “Tôi nhảy không tốt.”

Viên Phi gật đầu: “Trọng tâm không ổn định.”

Bị anh trực tiếp chỉ ra, Dương Hồng Quyên ảo não. Cô gật đầu: “Ừ.”

Mặc dù những chiếc đèn âm đất đã tắt, nhưng vẫn còn quá sớm để tắt đèn trong ký túc xá, Dương Hồng Quyên muốn luyện tập nữa, bởi vì cô cảm thấy môi trường yên tĩnh không có người là thích hợp nhất, ai biết được Viên Phi lại ở đây. Cô hỏi: “Anh có định đi dạo không?”

“Không đi.” Viên Phi trả lời.

Dương Hồng Quyên nghĩ nếu anh không đi là muốn đứng ở đây sao? Anh đứng đây làm gì?

“Vậy anh…” Cô nghi ngờ nhìn anh trong ánh sáng mờ nhạt.

Viên Phi cúi đầu nhìn cô: “Xem cô nhảy thì thế nào? Nhảy thì phải có người xem, không có thì có chút nhạt nhẽo.”

Dương Hồng Quyên chăm chú nhìn anh cũng không nhìn được vẻ mặt của anh, hình như anh đang cười cô, cười cô nhảy không tốt; nhưng hình như không phải, bởi vì cô cảm thấy ý của anh là, ngay cả khi không có ai xem cô nhảy thì anh cũng nguyện ý xem cô nhảy,… Nhưng bọn họ không thân lắm. Mặt cô nóng lên, nói: “Hiện tại tôi đang luyện tập, không cần người xem.”

“Ồ, vậy tôi chỉ có thể đứng thật xa. Cô cứ tiếp tục luyện tập đi, tôi sẽ không quấy rầy đâu.” Nói xong Viên Phi xoay người đứng sang một bên.

Trời rất tối, nháy mắt cái Dương Hồng Quyên đã không nhìn thấy bóng dáng Viên Phi đâu, cô cũng không biết anh đi đâu. Cô vểnh tai lên nghe, không nghe được tiếng động nào nên cô đoán là anh đã đi rất xa, chắc anh sẽ không nhìn thấy cô. Cô thở phào nhẹ nhõm. Cô suy nghĩ một chút rồi lại bắt đầu luyện tập.

Ban đầu bác của Hứa Đồng muốn để cô xoay hai mươi vòng bằng một chân, nhưng cô xoay hai, ba vòng lại không được cho nên bác Hứa Đồng đã đổi thành một chân xoay mười vòng. Nhưng mà cho dù là mười vòng thì đối với cô cũng vẫn có chút khó khăn. Thực tế, từ tiểu học đến trung học, mỗi khi trường tổ chức văn nghệ cô đều tham gia, những năm đó cô vẫn là nòng cốt văn nghệ trong lớp, vũ đạo của cô được coi là giỏi nhất trong trường, trong lớp. Nhưng tất cả đều xảy ra ở chỗ xa xôi của họ, những điệu nhảy mà cô ấy đã nhảy ở trường trước đây cô nhảy ở căn bản không thể so sánh với hiện tại.

   Dương Hồng Quyên tập một lúc thì có thể xoay được năm vòng. Cô định về ký túc xá, hôm khác luyện tập tiếp. Đi được vài bước thì cô giẫm phải một thứ gì đó mềm mại nhưng sau đó cô lại cảm thấy cứng. Trong cảnh tối như hũ nút, cảm giác như vậy khiến cô có chút sợ. Cô nhanh chân bước ra khỏi ngoài bãi cỏ.

“Làm sao mà hoảng hốt vậy?”

Giọng nói của Viên Phi ở phía sau cô vang lên. Cô dừng lại, quay đầu thì nhìn thấy hình dáng Viên Phi. “Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc nói. Không phải anh đi xa chỗ này rồi hay sao?

“Chỗ này cách xa chỗ cô nhảy rồi.” Anh nói.

Dương Hồng Quyên quay đầu lại nhìn, cô không nhìn thấy chỗ cô vừa nhảy. Nói như vậy, chỗ anh đứng cũng không tính là gần.

“Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô như này, xem ra lá gan cũng không lớn lắm.” Viên Phi cười nói.

“Vừa rồi hình như tôi giẫm lên cái gì đó.” Anh nói lá gan cô không lớn, cô liền giải thích.

“Tôi nhìn thấy rồi.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên kinh ngạc: “Anh thấy rồi?”

“Thấy rồi, thứ cô giẫm lên là một con chuột chết.”

Dương Hồng Quyên còn không nhìn rõ được thứ cô giẫm lên là gì, vậy mà anh có thể nhìn được rõ ràng.

“Tôi không sợ chuột chết.” Cô nói.

“Vậy mà chạy nhanh như thế?”

“Tôi chỉ là không nhìn rõ, tôi nghĩ thứ tôi giẫm phải là cái khác.”

Viên Phi như được tỉnh ngộ gật đầu.

Dương Hồng Quyên nói: “Thị lực của anh cũng tốt đấy.” Vậy vừa rồi lúc cô tập xoay thì anh vẫn luôn nhìn sao?

“Không còn sớm nữa, nên về ký túc xá thôi.” Viên Phi nói.

“Ừm.” Dương Hồng Quyên ngoài mặt thì trả lời nhưng trong lòng thì lại đang tự hỏi rốt cuộc nãy anh có xem cô tập không.

Lúc Viên Phi và cô chia ra thành hai đường thì bỗng nhiên anh khụ một tiếp, cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh nói: “Chưa giữ chắc được trọng tâm, xem ra vẫn cần phải luyện tập thêm.”

Nói xong Viên Phi bước đi. Dương Hồng Quyên đã biết lúc cô tập anh vẫn đứng nhìn.