Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 19



Khi Dương Hồng Quyên đến trước cửa ký túc xá. Bọn Hứa Đồng đang thảo luận về bài múa cho đêm Giáng Sinh. Cứ cô một câu tôi một câu nên làm như thế nào, động tác ra sao, khoa tay múa chân đủ kiểu. Cô vừa định đẩy cửa vào thì nghe Tống Giai lên tiếng: “Nói thật nhé, tớ có thể xoay liên tiếp tận hai mươi vòng đấy.” Nhất thời, bàn tay đang đặt trên nắm cửa của cô chợt cứng lại.

“Vậy ư?” Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu đồng thanh hỏi.

Tống Giai nói: “Các cậu nhìn kĩ nè.” Sau đó, cô ấy bắt đầu xoay.

Tống Giai xoay người tận mười lăm lần. Vì sàn nhà khá trơn nên chỉ ngay vòng thứ mười sáu đã ngã ngửa ra sau.

Dương Hồng Quyên đang đứng ngoài cửa thì nghe thấy tiếng rầm, như thể vừa có người rớt xuống. Đúng lúc đó, có ai đó dùng sức đụng mạnh vào người cô một cái. Cô quay lại thì nhìn thấy Trần Mỹ Tình: “Anh đang làm cái gì thế?” Cô trừng mắt quát lớn.

“Ngại quá, tôi không thấy cô đang đứng đây.” Nói xong, Trần Mỹ Tình liền đi lướt sang người Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên duỗi chân ra, Trần Mỹ Tình bị vấp vào chân cô một cái, ngã sõng soài. Dương Hồng Quyên nhìn người bị ngã trên mặt đất, vờ cười giã lã rồi xin lỗi: “Ngại quá, tôi không cố ý.” Trần Mỹ Tình trừng mắt nhìn cô, đứng dậy đi thẳng về ký túc xá.

Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá bật mở. Hứa Đồng ló đầu ra, chớp mắt nhìn Dương Hồng Quyên, cười nói: “Tớ nghe bên ngoài có tiếng động, không biết là có chuyện gì…..” 

Dương Hồng Quyên cũng nở nụ cười, sau đó đẩy cửa phòng bước vào trong. Cô nhìn về phía Tống Giai. Cô ấy đang đứng xoa mông. Cô nghĩ, xem ra đúng là Tống Giai vừa mới bị ngã. Nhưng ban nãy cô có nghe thấy tiếng đếm của Hứa Đồng với cả Trương Miểu Miểu, Tống Giai có thể xoay tận mười lăm vòng, còn giỏi hơn cả cô nữa. Có điều, lúc này không ai nhắc đến chuyện Tống Giai xoay vòng, vì thế cô cũng không đề cập tới làm gì. Tuy rằng Tống Giai có thể xoay được nhiều vòng, thế nhưng động tác của cô vẫn tốt hơn cô ấy khá nhiều.

Lúc này Hứa Đồng mới lên tiếng: “Phải rồi, Quyên Quyên. Dì của tớ nói là, sau này chúng ta nên tập múa vào giờ nghỉ trưa á. Lúc đó, trong phòng học sẽ không có ai.” 

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Được.”

“Uầy, thế là mất luôn giờ ngủ trưa rồi.” Trương Miểu Miểu nói.

Tống Giai liếc nhìn Trương Miểu Miểu: “Cậu chỉ biết mỗi ngủ thôi.”

Trương Miểu Miểu nói: “Chẳng lẽ cậu không ngủ lúc nghỉ trưa sao?”

Lúc này, đèn trong phòng ký túc xá chợt tối sầm, thì ra là đã đến giờ giới nghiêm. Mọi người lại trò chuyện thêm vài câu nữa rồi mới đi ngủ. Dương Hồng Quyên đến bồn nước cạnh ban công để rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong mới sờ so.ạng lối để về giường ngủ. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra tại khuôn viên khi cô đang tập xoay. Rồi, như một thói quen, cô với lấy chiếc radio và tai nghe cạnh gối. Tai nghe được đeo vào, radio được bật lên, những âm thanh quen thuộc vang vọng. Dù lịch tập nhảy chiếm phần lớn thời gian, cô vẫn dành chút ít để luyện nghe tiếng Phổ Thông. Sau khi nghe xong, cô nhẹ nhàng tháo tai nghe, khép mi. Lúc này, ký túc xá đã chìm vào yên lặng tuyệt đối.

Mỗi lúc vào giờ nghỉ trưa, Dương Hồng Quyên đều miệt mài cùng bạn cùng phòng luyện tập những bước nhảy uyển chuyển trong phòng học. Xoay vòng vẫn là nỗi trăn trở lớn nhất của cô. Bởi vậy, khi mọi người đã thấm mệt và nghỉ ngơi, Hồng Quyên vẫn kiên trì, một mình say sưa luyện tập.

Vào một buổi chiều cuối tuần thảnh thơi. Dương Hồng Quyên và nhóm bạn dạo bước trên phố, cả đám vô tình ngang qua một cửa hàng nhạc cụ. Tiếng piano du dương, thánh thót vang lên, thu hút sự chú ý của cả nhóm. Bọn họ cùng nhau hướng mắt về phía cửa hàng, và ngỡ ngàng nhận ra Lưu Tư Vũ đang ngồi trước cây đàn, những ngón tay điêu luyện lướt trên phím đàn.

“Phải công nhận nhé, Lưu Tư Vũ chơi đàn đỉnh thật đấy!” Hứa Đồng trầm trồ thán phục.

Dương Hồng Quyên cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Tiếng đàn nghe hay thật đó!”

Tống Giai lên tiếng, giọng mang chút lo lắng: “Vậy thì, liệu cậu ấy có trở thành đối thủ đáng gờm nhất của chúng ta trong đêm hội Giáng Sinh sắp tới không nhỉ?”

“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!” Trương Miểu Miểu cảm thán, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Quyên Quyên à, cậu nhất định là phải xoay cho thật tốt nhé!” Tống Giai nhìn về phía Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên nói: “Tớ nhất định sẽ cố!” Vì năm trăm tệ kia.

Lưu Tư Vũ đàn xong một bài, nhìn ra ngoài cửa kính thì thấy cả bọn Dương Hồng Quyên. Ánh mắt của hai người họ giao nhau, song cô ấy thu hồi tầm mắt mà tiếp tục đàn. 

Dương Hồng Quyên cũng chẳng quan tâm nữa, tiếp tục cùng các bạn cùng phòng đi dạo phố. Đương nhiên là cô không mua gì cả.

Những ngày tiếp theo, Dương Hồng Quyên dồn hết tâm sức vào từng động tác múa. Giờ nghỉ trưa, bốn bóng hình uyển chuyển hòa vào điệu nhạc. Khi màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn mờ ảo, cô vẫn miệt mài với từng động tác. Mỗi bước chân, mỗi vòng xoay, cô lại nhớ đến đêm trăng ấy, khi Viên Phi im lặng dõi theo từng chuyển động của mình. Nhưng kể từ đêm đó, anh như một làn gió thoảng, biến mất không dấu vết.

Lại đến tiết Phổ Thông. Giáo sư Chu để cho mọi người tự mình đọc lên thành tiếng. Viên Phi ngồi ở ghế đầu tiên, hàng ghế đầu bên mạn trái lớp học. Đây là nơi mà anh hay chọn ngồi nhất trong lớp, cúi đầu đọc sách. Thỉnh thoảng đứng dậy đi vòng quanh lớp học. Trong lúc đi vòng quanh, anh đã tịch thu được hai quyển tiểu thuyết ngôn tình. 

Chìm đắm trong những bước nhảy miệt mài, giấc ngủ trưa dường như đã bị lãng quên trong tâm trí cô. Đầu ngón tay chống đỡ vầng trán, đôi mắt chập chờn giữa hai bờ mi, Dương Hồng Quyên gắng gượng nhìn vào trang sách vô tri, cơn buồn ngủ như muốn nuốt chửng lấy cô. Đúng lúc đầu cô khẽ gục xuống, Viên Phi bước đến, tiếng ho nhẹ nhàng vang lên, nhưng dường như vẫn chưa thể đánh thức sự mệt mỏi đang xâm chiếm cô. Anh khẽ đưa tay, những ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, kéo cô trở về thực tại. Dương Hồng Quyên giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy bàn tay quen thuộc, lòng thầm kêu lên một tiếng “Thôi xong”. Cô vội vàng cúi đầu, giả vờ tập trung đọc sách, hy vọng có thể che giấu sự lơ đễnh vừa rồi.

Sau khi tan học, mọi người nhao nhao ra khỏi lớp. Viên Phi ngồi trên ghế đọc sách. Có hai sinh viên nữ rón rén đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Trợ giảng Viên, anh có thể trả tiểu thuyết ban nãy anh tịch thu lại cho em không ạ?” 

Tầm mắt của Viên Phi vẫn ở yên trước quyển sách, không ngẩng đầu. 

Dương Hồng Quyên đi ở phía sau liếc mắt nhìn Viên Phi một cái. Cô muốn lặng lẽ đi qua anh rồi hoà hẳn vào dòng người. Ấy thế mà khi cô vừa chuẩn bị đi ngang qua thì anh lại ngẩng mặt lên. Ánh mắt đảo nhẹ về phía Viên Phi. Sau khi thấy anh nhìn mình, cô vội vàng bước nhanh hơn.

“Dương Hồng Quyên, cô ở lại!”

Dù đã ra đến gần cửa lớp nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng anh gọi lại.