Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 21



Vài ngày trước buổi tiệc Giáng Sinh của khoa Ngoại Ngữ, khắp khuôn viên trường rợp bóng những tấm poster quảng bá. Mọi ngóc ngách đều xôn xao bàn tán về sự kiện này, lan tỏa đến từng người trong trường.

Dương Hồng Quyên dừng chân trước một tấm poster đặt tại căng tin, nơi hình ảnh Lưu Tư Vũ hiện lên đầy thu hút. Trong chiếc đầm vàng nhạt, mái tóc buông dài, Lưu Tư Vũ ngồi trang nhã trước cây đàn piano. Dòng chữ “Lưu Tư Vũ, thiên tài piano của khoa tiếng Anh” nổi bật bên cạnh. Tấm poster thu hút đám đông, các chàng trai từ nhiều khoa không ngớt lời trầm trồ trước vẻ đẹp của nữ sinh khoa tiếng Anh, trong khi các cô gái không khỏi ghen tị.

“Sao cậu ấy lại ở trên poster thế kia?”

“Sao tớ biết được? Cơ mà sao lại chọn cậu ấy làm người tuyên truyền vậy chứ?”

“Dù là cậu ấy chơi piano không tồi, nhưng sao chắc chắn là thiên tài piano chứ?”

“Ai biết đâu à.”

“Xem ra cậu ấy đúng là một đối thủ đáng gờm đó nha.”

Tống Giai và Trương Miểu Miểu lần lượt nói.

Hứa Đồng cũng từ căn tin đi ra, bước tới nói: “Tớ nghe bảo đối thủ của bọn mình không chỉ có cậu ấy thôi đâu. Còn có cả một cô bạn bên khoa tiếng Pháp nữa, cậu ấy đăng ký bài múa đơn, nghe bảo là múa đẹp dữ luôn á.”


Dương Hồng Quyên cũng biết trong khoa cũng có rất nhiều người tài giỏi. Năm trăm tệ kia không biết có lấy được hay không nữa đây.

Hứa Đồng lại nói: “Có điều, mặc dù đều là đối thủ nhưng tớ vô cùng tin tưởng vào khả năng của dì tớ. Dì của tớ là nữ hoàng múa đó. Trong giới này, nếu dì ấy nhận vị trí thứ hai, thì không ai dám nhận vị trí đầu tiên. Dì ấy vô cùng hài lòng với bài múa này, và tin chắc rằng nó sẽ chinh phục khán giả, dù biểu diễn ở bất cứ đâu. Vì vậy, tớ tin chắc rằng họ không có cơ hội nào để vượt qua bọn mình đâu.”

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Tụi mình cứ múa cho thật tốt là được.”

Viên Phi đang đi từ thư viện đến căn tin cũng nhìn thấy mấy tờ poster tuyên truyền của khoa ngoại ngữ. Anh nhớ rằng người đang đánh piano kia chính là “hoa khôi” của khoa Dương Hồng Quyên. Lần đó ở cuộc thi đọc thơ trong lớp, cả hai người họ đều đồng giải nhì. Theo bản năng, anh nhìn theo các tấm poster dọc đường đi, cũng nhờ đó mà anh biết cô đã không được chọn cho vào poster tuyên truyền. Trong đầu Viên Phi không khỏi nhớ lại hình ảnh cô đang tập xoay vòng ở khuôn viên đêm hôm đó.

“Anh Phi, anh cũng thích cô ấy sao?”

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Viên Phi quay đầu nhìn Liêu Cường đang cố chen vào trong đám người đứng kín mít. 

Viên Phi liếc nhìn cậu ta một cái, ý bảo rằng sao có thể.

“Anh Phi thích bạn học cùng lớp với tôi. Ở cái lớp mà anh ấy làm trợ giảng á.” Trương Tiểu Phong cũng xúm lại, cười nói. 

Viên Phi thấp giọng mắng: “Tụi bây đừng nói bậy.”

Lý Sơn Sơn cười: “Hai cậu đừng nói nữa, em ấy chính là mẫu người tôi thích đó.” 

Viên Phi không để ý đến bọn họ nữa, đi thẳng về phía căn tin. Từ lúc ở thư viện tới giờ, anh vẫn chưa có gì vào bụng. Nếu giờ mà không tranh thủ đi, đến nơi chắc chỉ còn mỗi canh thừa, thịt nguội mất. Đi được vài bước, anh chợt nghe thấy tiếng Liêu Cường: “Vậy chúng ta cùng đến buổi tiệc Giáng Sinh để mở rộng tầm mắt nhé!” 

“Tôi nghe bảo, khoa ngoại ngữ không lớn lắm. Bởi vậy chỗ đứng cũng khá hạn chế, chỉ chứa được một số chỗ cho người khoa khác sang thôi. Mà nhé, muốn vào trong đó xem thì phải có thiệp mời mới được vào đấy.” Trương Tiểu Phong nói.

Lý Sơn Sơn nhíu mày: “Vậy đám tụi mình có ai được mời đâu!”

Bước chân của Viên Phi chợt dừng lại.

“Lấy thiệp mời ở đâu ra bây giờ ta?” Liêu Cường hỏi.

“Thiệp mời là do hội sinh viên khoa ngoại ngữ phát, giờ muốn có thì phải tìm hội sinh viên mới được á.” Trương Tiểu Phong nói.

Liêu Cường nói: “Ca này khó nha! Sao mà tôi biết được hội học sinh của bọn họ là ai chứ?”

Viên Phi dừng bước. Phải mất một lúc lâu mới có thể tiếp tục, chậm rãi tiến vào căn tin.

Dương Hồng Quyên và mọi người cùng đứng nhìn poster có hình Lưu Tư Vũ một lúc rồi cũng đi về căn tin. Vài người vừa đi vừa nói chuyện. Tống Giai nói: “Các cậu có muốn đến hội sinh viên lấy thiệp mời không?”


“Lấy thiệp làm gì?” Trương Miểu Miểu hỏi.

Tống Giai nói: “Thì để mời bạn chứ gì. Thiệp mời là để tặng bạn bè mà.”

“Mời người ngoài khoa đúng không?” Hứa Đồng hỏi.

“Đúng vậy.” Tống Giai gật đầu.

Trương Miểu Miểu cười: “Gia Giai à, cậu định mời ai ngoài khoa mình à?”

Tống Giai đỏ mặt: “Ừm.”

“Chuyên ngành nào? Tên gì? Tụi tớ có biết cậu ấy không thế?” Ý cười của Hứa Đồng đầy vẻ sâu xa.

“Khoa khoa học và máy tính. Cậu ấy tên Trần Vĩ.”Tống Giai nói.

Cả Trương Miểu Miểu lẫn Hứa Đồng nháo nhào cả lên.

Vừa nói, bốn người cùng đi vào căn tin. Họ lần lượt cầm khay xếp hàng mua đồ ăn.

“Các cậu thì sao? Có định lấy thiệp mời không?” Tống Giai nghiêng đầu hỏi.

Hứa Đồng lắc đầu cười: “Tớ có quen anh nào ngoài khia đâu, cần thiệp mời làm gì.”

Trương Miểu Miểu cũng cười: “Tớ cũng chẳng quen ai, nên là không cần đâu.” 

Tống Giai tức giận nói: “Ai nói chỉ được mời con trai chứ? Con gái cũng được mà!” 

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Dương Hồng Quyên đang đứng sau. Trong đầu Dương Hồng Quyên bỗng nhiên hiện lên một bóng người nhưng ngay lập tức cô lại lắc đầu, nói: “Tớ không có ai cần mời cả nên là không cần thiệp đâu.”

Dương Hồng Quyên vừa dứt lời, thẻ ăn trên tay vì cầm không vững mà rớt hẳn xuống đất. Cô xoay người, khom lưng xuống nhặt. Từ đâu ra, một bàn tay thon dài đã vươn ra nhặt dùm cô. Khi Dương Hồng Quyên ngẩng đầu lên mới nhận ra, người nhặt thẻ cho cô chính là Viên Phi. Anh đưa thẻ ăn đến phía trước, thản nhiên nói: “Đây.”

Dương Hồng Quyên nhận lấy thẻ ăn, cười đáp: “Cảm ơn.”

Cô ấy, không có ai để mời sao? Viên Phi thoáng nhìn cô.