Đặt khay xuống bàn, Viên Phi bắt đầu những miếng ăn lớn, trong đầu anh vang vọng mãi câu nói “Tớ làm gì có ai để mời đâu”. Thật khó mà tin được, ngay cả một người đến xem cô múa cũng không có sao? Anh nhớ lại hình ảnh cô đơn độc tập luyện trong khuôn viên đêm ấy, bước chân còn chênh vênh. Giờ đây, cô nói rằng đã xoay được mười vòng liên tiếp, nhưng giờ cô đã vững hơn hay chưa thì anh cũng không biết. Toàn bộ bài múa này của cô, sẽ thế nào đây?
Dương Hồng Quyên dõi theo bóng lưng của Viên Phi. Vừa rồi khi Tống Giai hỏi về việc xin thiệp mời, hình ảnh của Viên Phi bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Tuy nhiên, chỉ một khắc sau cô lại lập tức lắc đầu. Cô lấy lý do gì để mời anh đây? Hơn nữa dù cho có mời, anh mà không đi thì chắc cô xấu hổ chết mất.
“Quyên Quyên à, cậu không lấy đồ ăn sao?” Hứa Đồng quay đầu kéo cánh tay Dương Hồng Quyên.
Mọi người ở phía sau cũng lên tiếng nhắc nhở cô một câu: “Bạn gì ơi, nhích lên đi. Bạn có muốn lấy đồ ăn không thế?”
Dương Hồng Quyên lấy lại tinh thần. Cô xoay người lại, đi thẳng đến trước ô cửa sổ lấy đồ ăn. Cô cầm thẻ ăn quẹt vào máy rồi nói với đầu bếp: “Cháu muốn cái này ạ.”
Sau khi gọi đồ ăn, Dương Hồng Quyên cùng với ba người bọn họ cùng nhau ngồi ăn cơm. Mọi người vẫn tiếp tục chủ đề về thiệp mời Giáng Sinh ban nãy.
“Các cậu đều không muốn đến xin thiệp mời, vậy là có mỗi mình tớ đi thôi hả?”
Hứa Đồng cười nói: “Thì cậu đi đi. Có ai trong bọn tớ muốn mời ai đâu.”
Trong đầu Dương Hồng Quyên lại hiện lên bóng hình của Viên Phi.
“Các cậu đi cùng tớ đi nha? Chứ một mình tớ thôi thì ngại lắm.” Tống Giai nói.
“Có gì mà ngại? Có ai ăn thịt cậu đâu. Không thì cậu gọi bảo anh chàng bên Khoa công nghệ thông tin kia đi cùng cậu đi.” Trương Miểu Miểu trêu ghẹo.
Tống Giai vội nói: “Gì mà cái anh chàng kia chứ? Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Bỏ đi, bỏ đi! Dù gì giữa hai người bọn tớ đều không có gì cả.”
Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc. Cô nhìn về phía Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu, nói: “Thế tụi mình đi chung với cậu ấy đi.”
Cả Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu nghe thấy Dương Hồng Quyên nói thế thì thấy cũng được nên mới gật đầu.
“Nhưng trước tiên, tớ phải đi đun sôi nước đã.” Hứa Đồng nói.
“Tớ cũng muốn nữa.” Trương Miểu Miểu nói.
Tống Giai nghe thế cũng chợt nhớ ra: “Tớ quên mất, tớ cũng cần phải lấy nước sôi.”
“Tớ đã lấy nước sôi rồi, vậy để tớ đi nạp tiền vào thẻ ăn đã nhé. Có gì tớ sẽ gặp các ngoài căn tin sau.” Dương Hồng Quyên nói.
Bữa ăn trôi qua nhanh chóng. Sau đó, Tống Giai, Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu cùng nhau hướng về ký túc xá, mục đích là lấy bình nước. Trong khi đó, Dương Hồng Quyên rẽ sang lối khác, tiến đến khu vực nạp tiền thẻ ăn.
Trước tấm poster đặt bên ngoài căn tin, đám đông vẫn tụ tập, tạo thành một vòng vây lớn. Dương Hồng Quyên thoáng nhìn qua, rồi nhanh chóng rời mắt, bước về phía quầy nạp tiền. Tại đó, một hàng dài đã hình thành, và cô vô tình bắt gặp bóng lưng Viên Phi. Anh đứng đâu đó ở vị trí thứ năm. Khoảng cách giữa họ phải đến hơn hai mươi người. Dương Hồng Quyên không lên tiếng gọi, và Viên Phi cũng không hề hay biết sự hiện diện của cô.
Trong mấy người xếp hàng phía trước có người báo mất thẻ nên phải chạy đi làm lại cái mới, khiến cho tốc độ của hàng bị trì trệ. Viên Phi lơ đãng ngoái đầu lại, và rồi, giữa dòng người ấy, anh bắt gặp Dương Hồng Quyên. Cô nổi bật đến lạ thường. Trong khi xung quanh ai nấy đều khoác lên mình áo lông dày cộm, thì cô chỉ chọn cho mình một chiếc áo len cổ lọ màu xanh lá mỏng manh mà đơn giản.
“Dương Hồng Quyên!” Anh gọi cô một tiếng.
Dương Hồng Quyên ngước mắt, nhìn thấy Viên Phi ở phía trước. Anh đang vẫy tay với cô, ý bảo cô đến chỗ mình. Dương Hồng Quyên có hơi do dự một chút, cuối cùng cô bước đến chỗ anh dưới ánh nhìn chăm chú của các bạn khác.
“Đưa thẻ ăn cho tôi, cô cứ đứng bên cạnh chờ đi.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên nghiêng đầu, thấy hàng đằng sau đã xếp thành một hàng thật dài. Cô cúi đầu sờ lên tấm thẻ ăn, sau đó lấy ra tờ năm mươi tệ mà đưa cho Viên Phi.
“Cảm ơn trợ giảng Viên.” Cô nói.
Viên Phi hỏi: “Nạp năm mươi tệ hả?”
Dương Hồng Quyên lắc đầu: “Ba mươi thôi.”
“Ok.” Viên Phi cầm thẻ ăn và tiền của Dương Hồng Quyên trên tay.
Dương Hồng Quyên đứng ở một bên chờ. Cô phát hiện bên cạnh mình cũng có một cô bạn khác cũng đang đứng cạnh bạn nam chờ, nhưng cử chỉ của họ khá là thân mật, có lẽ là người yêu của nhau. Dương Hồng Quyên thấy không được tự nhiên cho lắm nên cố tình lảng ánh mắt sang hướng khác, nhìn người nạp tiền phía trước. Cái người bị mất thẻ vừa rời đi, tốc độ nạp tiền cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Đến lượt Viên Phi, anh nạp tiền vào thẻ Dương Hồng Quyên trước rồi mới nạp đến thẻ của mình.
Dương Hồng Quyên nhận lấy thẻ ăn và hai mươi tệ tiền lẻ từ tay Viên Phi, nói: “Trợ giảng Viên, cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Ừm, tôi nên cảm ơn anh như thế nào đây nhỉ?”
Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi. Anh chỉ cười như không mà nhìn cô. Nào ngờ cô chợt thốt lên một câu: “Tôi mời anh đến buổi tiệc Giáng Sinh của Khoa tôi nhé? Anh đi không?”
Viên Phi trầm tư.
Dương Hồng Quyên ngẩng cao đầu nhìn anh. Trong lòng cô bấy giờ không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô vậy mà lại hỏi anh trước, không biết anh có chịu đi hay không nữa.
Chỉ nghe Viên Phi trả lời dứt khoát: “Đi chứ!”
Dương Hồng Quyên không nhịn được cười, nhưng trong nụ cười kia vẫn mang theo chút ngượng ngùng. Giọng cô vô cùng dịu dàng, nói: “Tối thứ Sáu ở Khoa tôi có tổ chức tiệc Giáng Sinh, người bên ngoài Khoa có thể vào chơi bằng tấm thiệp mời đó. Một hồi nữa tôi sẽ đến hội sinh viên để xin thiệp mời đó cho anh.”
“Được, thế tầm năm giờ tôi sẽ đứng ở ngoài cửa căn tin chờ cô.” Viên Phi nói.
“Ừm.” Dương Hồng Quyên gật đầu.
Hai người quyết định xong thì ai bận việc của người đó. Dương Hồng Quyên đứng bên ngoài căn tin đợi một hồi lâu thì các bạn cùng phòng mới ra tới. Mọi người thấy Dương Hồng Quyên tới trước, đều nói một câu “Cậu nạp tiền vào thẻ còn nhanh hơn cả bọn tớ đi lấy nước nữa, nhanh quá vậy.”
Cả đám cùng nhau đi đến văn phòng của hội sinh viên Khoa ngoại ngữ.
Khi Viên Phi trở về ký túc xá. Liêu Cường, Trương Tiểu Phong và Lý Sơn Sơn đang ngồi trên giường bàn về chuyện đến Khoa ngoại ngữ ăn tiệc.
“Thiệp mời kia lấy kiểu gì giờ?”
“Anh Phong, không phải anh quen biết hai cậu bạn bên Khoa tiếng Anh à?”
“Mấy thằng cha đó dọn đi rồi, đâu còn ở toà này nữa!”
“Vậy là đám tụi mình chỉ được ngắm nhìn từ xa thôi sao?”
“Ở xa thì thấy kiểu gì được? Nghe thôi hay gì?”
“Thì đến sớm sớm chút, ngắm gái đẹp đi vào ăn tiệc cũng được mà!”
“Ấy, anh Phi! Anh có đi cùng bọn tôi không?” Liêu Cường nhận ra Viên Phi đang đứng ở cửa, lập tức lớn tiếng hỏi.
Viên Phi đáp: “Không.”
“Lại đến thư viện? Có thể ngắm gái đẹp ở Khoa ngoại ngữ mà sao không đi? Cứ đọc sách thôi thì ý nghĩa gì chứ?”
Viên Phi không đáp lời. Anh đi đến trước giá sách dưới giường, chuẩn bị sách cho lớp học buổi chiều.
Đúng năm giờ chiều, Viên Phi đứng trước cửa căn tin. Dương Hồng Quyên cũng đang đi thẳng về phía anh.
“Anh đúng giờ thật đó.” Dương Hồng Quyên đi tới trước mặt Viên Phi nói.
Viên Phi nói: “Cô cũng vậy mà.”
Dương Hồng Quyên gật đầu.
Viên Phi đưa tay đến trước mặt Dương Hồng Quyên, nói: “Thiệp mời của tôi.”
Dương Hồng Quyên ho một tiếng, ngượng ngùng nói: “Tôi không xin được thiệp mời.”
“Không có thiệp à?” Viên Phi hỏi.
Dương Hồng Quyên nói: “Không phải. Lúc trước tôi không biết, người bình thường không xin được thiệp mời. Chỉ có những người có chức vị nhất định trọng Khoa mới xin được.”
“Có chức vị nhất định sao?”
“Ừm, kiểu như người mà các sinh viên trong Khoa đều biết đến, kính nể đồ ấy.”
“Cô không thuộc trong số đó hả?”
“Ừm, tôi thì còn lâu mới được vậy.”
Viên Phi như suy nghĩ điều gì đó: “Cho nên, tôi không có thiệp mời sao?”
Dương Hồng Quyên xấu hổ: “Không có. Trợ giảng Viên, tôi không có tư cách gì để xin thiệp mời hết.”
Viên Phi nhíu mày.
Dương Hồng Quyên cảm thấy rất có lỗi. Đồng thời cô cũng khá là thất vọng, anh không xem cô múa được.
Vào đêm Giáng Sinh, Dương Hồng Quyên và các bạn cùng phòng khoác lên mình bộ đồ múa, tay cầm đạo cụ cùng nhau tiến vào hội trường. Sau khi đi vào, cô tiếc nuối nhìn xung quanh một vòng. Cô không lấy được thiệp mời, do đó Viên Phi cũng không vào đây.
“Bạn ơi, bạn cho mình xem thiệp mời nhé.” Ngoài cửa truyền đến giọng người soát vé.
“Đây.”
Giọng nói đáp lời khiến cho Dương Hồng Quyên không khỏi kinh ngạc, cô vội vàng nglais đầu nhìn lại.