Dương Hồng Quyên vốn nghĩ rằng Viên Phi đã chú ý đến chiếc khuyên tai lấp lánh trên vành tai cô. Cô mường tượng anh sẽ thốt lên những lời khen ngợi đầy hoa mỹ, nào ngờ, câu đầu tiên anh buông ra lại là “tai em sưng rồi kìa”. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh thì cô bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ tai mình sưng lên thật sao? Bàn tay cô vô thức đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào và kiểm tra toàn bộ vành tai nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sưng tấy nào.
“Làm gì có.” Cô nói.
Viên Phi nhắc nhở cô: “Ở vành tai đó. Thật ra thì chỉ hơi sưng đỏ thôi, phải nhìn thật kỹ mới thấy được.”
Vành tai kia chính là nơi Dương Hồng Quyên xỏ khuyên, cô khẽ chạm vào. Chỗ đeo khuyên tai hơi nhô lên, khác biệt rõ ràng so với bình thường, có lẽ do nhiễm trùng nhẹ. Về nhà bôi chút thuốc kháng viêm là ổn thôi. Cô từng mong chờ một lời khen từ anh về đôi khuyên tai mới, giờ nghĩ lại, thật nực cười. Anh chỉ nhìn thấy vết sưng nhỏ trên da thịt, chẳng hề chú ý đến vẻ đẹp của đôi tai cô. Dương Hồng Quyên không khỏi cảm thấy hụt hẫng, chỉ khẽ “Ồ” một tiếng, giọng nói nhạt nhòa.
Sau khi Viên Phi khẽ hắng giọng, anh hỏi: “Sao tự nhiên lại không vui vậy?”
Dương Hồng Quyên vội vàng đáp: “Đâu có.” Nhưng lòng cô lại thầm nhủ, nói anh vô tâm thì không đúng, mà nói anh chu đáo cũng chẳng phải.
Viên Phi nhếch môi, nói: “Tôi đã bảo em là đồ nói dối rồi mà.”
Viên Phi gọi cô như vậy, trong lòng Dương Hồng Quyên luôn tin rằng đó là cách gọi của người thân. Cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh có thể nhìn thấu mọi sắc thái cảm xúc nhưng lại không thể thấy được điều cô đang thực sự mong muốn.
“Tôi nhìn thấy mà.” Viên Phi bất chợt lên tiếng, “Em đeo khuyên tai nhưng món đồ nhỏ xíu đó, có vẻ không chỉ đơn thuần là khuyên tai.”
Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, liệu anh có thấy không? Nhưng cô lại nghĩ Viên Phi lại nghĩ như câu ban nãy anh đã nói, tai cô bị sưng à? Thật sự là câu trả lời ấy chẳng khác gì một gáo nước lạnh, dội thẳng vào lòng cô, khiến niềm hy vọng vừa nhen nhóm lại vụt tắt. Cô cảm thấy, có lẽ anh chỉ xem cô như một trò đùa, thích trêu chọc cô mà thôi. Nhưng từ tận sâu trong lòng, một tia hy vọng mong manh vẫn còn sót lại, cô khẽ giải thích: “Đây là đinh tai. Tôi đeo chúng từ lúc mới xỏ lỗ tai ấy.”
Viên Phi đột nhiên cảm thán: “Xem ra, thế giới của con gái thật kỳ lạ.”
Dương Hồng Quyên cảm thấy rằng, cô sẽ không nhận được lời khen nào của Viên Phi nữa.
Nào ngờ cô vừa nghĩ vậy thì Viên Phi liền cất lời, giọng trầm ấm: “Đẹp lắm.”
Mặt Dương Hồng Quyên bỗng đỏ ửng. Cô dùng tay khẽ gạt những lọn tóc ngắn ra sau vành tai, cất tiếng: “Không phải anh bảo tai tôi hơi sưng sao? Giờ nhìn có ổn không?”
“Trông vẫn xinh đẹp. Chỉ bị sưng nhẹ một chút thôi. Nếu không nhìn thật kỹ, sẽ không biết đâu.” Viên Phi nói.
Cô đã mong chờ lời khen của anh. Và khi đã nhận được rồi, khóe miệng cô không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt Viên Phi cũng ánh lên ý cười khi bắt gặp nụ cười của cô.
Dẫu vậy, ánh mắt anh cứ dán chặt vào cô như thế, khiến Dương Hồng Quyên cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô vội vàng chuyển hướng câu chuyện: “Sao bác sĩ lấy thuốc lâu quá vậy, vẫn chưa xong nữa.”
“Tôi không vội!” Viên Phi lên tiếng.
Dương Hồng Quyên nhớ lại món đồ anh đưa, liền hỏi: “Quần áo của anh tôi đã giặt xong rồi nhưng hôm nay lại quên mang theo mất. Khi nào anh tiện, tôi có thể trả lại cho anh?”
Viên Phi ho nhẹ, giọng trầm ấm: “Tôi sẽ đợi em ở phòng 408, tòa nhà giáo dục số 3. Đến đó, em có thể mang theo quần áo, trước giờ tòa nhà đóng cửa nhé.”
Dương Hồng Quyên gật đầu: “Được.”
Trong khi họ đang trò chuyện, bác sĩ trường mang thuốc đến. Viên Phi uống thuốc, tuân theo lời dặn của bác sĩ trường, sau đó cùng Dương Hồng Quyên rời khỏi phòng y tế. Ra khỏi bệnh xá, cả hai, mỗi người mang một tâm trạng riêng, quyết định trở về ký túc xá của mình, và thế là họ chia tay nhau.
Chàng trai khoa công nghệ máy tính của Tống Giai đã mời cả nhóm đi ăn lẩu tại nhà hàng gần trường. Tại bữa ăn đó, Tống Giai thông báo tin tức là cô và Trần Vĩ đã thành đôi. Mọi người không ai thấy ngạc nhiên, vì điều đó đã nằm trong dự đoán. Các cô bạn của Tống Giai, đã cười và trêu Tống Giai là người đầu tiên có người yêu trong phòng. Tống Giai nói rằng: “Vậy tụi mình cùng chờ xem, ai sẽ là người tiếp theo đây nha.”
“Chắc chắn không phải là tớ rồi đó.” Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu cùng lên tiếng. Nói đoạn, cả hai mỉm cười, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên lập tức chối: “Không phải là tớ đâu.”
“Sao lại không thể? Chẳng phải cậu và trợ giảng Viên kia rất thân sao? Chờ anh ấy một chút là được.” Tống Giai cười lớn nói.
Dương Hồng Quyên liếc nhìn Tống Gia, miệng nói ‘Đừng nói lung tung nữa’, nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ đến phòng 408, toà nhà giáo dục số 3. Đó là nơi Viên Phi ở, đồng thời cũng là nơi cop sẽ trả lại quần áo cho anh.
Trần Vĩ gọi bia. Dương Hồng Quyên miễn cưỡng uống một ly, sau đó kiên quyết từ chối.
Sau bữa tối, giữa lời mời đi tiếp tăng hai của Trần Vi, Dương Hồng Quyên đã từ chối vì đã có hẹn trước. Cô mang theo một chiếc túi, trong đó đựng quần áo của Viên Phi và một cuốn sách. Ăn xong, cô mang theo cặp và đi thẳng đến tòa nhà giảng dạy thứ ba của trường.
Trên đường đi, cô gặp một vài chàng trai từ trường khoa Ngoại ngữ. Bọn họ nhận ra Dương Hồng Quyên, nhận ra đây chính là người đã giành giải nhất ở buổi tiệc Giáng sinh, nên mới huýt sáo trêu chọc. Dương Hồng Quyên trừng mắt nhìn bọn họ rồi vội vã đi qua.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng học thứ ba. Cô ngẩng đầu nhìn lên lầu. Tầng một và tầng hai là phòng học sáng đèn nhiều nhất, đến tầng ba và tầng bốn cũng chỉ có mấy phòng học thưa thớt sáng đèn. Viên Phi ở 408, cô còn phải leo tận tầng bốn. Thu hồi ánh mắt, bước vào cửa lớn, cô vội vàng đi về phía cầu thang.
Dương Hồng Quyên vừa từ cầu thang lên tầng bốn thì nghe thấy tiếng ho khan. Cô theo tiếng nhìn lại, phòng học bên phải cầu thang chính là 408. Cô bước nhanh qua. Đến cửa, cô nhìn thấy trong phòng 408 chỉ mở có một hàng đèn. Và Viên Phi đang ngồi ở hàng thứ nhất, cả phòng học chỉ có một mình anh.
Nghe tiếng bước chân, Viên Phi từ trong trang sách ngẩng đầu. Anh nhìn Dương Hồng Quyên đang thở d.ốc tiến vào.
“Hình như là em khá là thích vận động nhỉ?” Viên Phi trêu.
Dương Hồng Quyên đáp: “Tôi sợ anh sẽ đi mất.”
“Tôi đã nói tôi chờ em mà.” Viên Phi trả lời.
Dương Hồng Quyên cúi đầu, nở nụ cười nhẹ, rồi ngẩng đầu lên. Cô lấy quần áo của anh ra khỏi túi, đưa cho anh, và mỉm cười nói: “Cảm ơn trợ giảng Viên đã cho tôi mượn áo khoác nha.”
Viên Phi nhận lấy áo, đáp: “Có gì đâu.”
“Giờ em ở lại đọc sách tiếp hay đi về?” Viên Phi hỏi tiếp.
Dương Hồng Quyên trả lời: “Tôi có đem theo một quyển sách đây.”
Viên Phi lại cười nói: “Vậy thì ở lại đọc chút đi.”
Dương Hồng Quyên nhận thức rõ, hành động này của mình chẳng khác nào đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng anh đọc sách. Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng sau cùng, cô vẫn dũng cảm gật đầu: “Ừm.”
Cô ngẩng đầu nhìn lại phòng học, nơi phía sau chìm trong bóng tối vì đèn tắt. Trong không gian ấy, chỉ có anh và cô. Dương Hồng Quyên khẽ hỏi: “Có hai người chúng ta thôi sao?”
“Bình thường ở tầng bốn khá ít người đến. Nhiều lúc, thay vì đến thư viện thì tôi sẽ chọn đến phòng 408 ấy.” Viên Phi nói.
“Ồ.” Lúc này Dương Hồng Quyên mới nhận ra.
Vì ít người, để tiết kiệm điện, khu vực cuối phòng học vắng lặng, đèn cũng không được bật. Dương Hồng Quyên thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía Viên Phi ở hàng đầu, cô nên ngồi ở đâu đây nhỉ?
Viên Phi vỗ vào chỗ ngồi trống cạnh mình: “Em có thể ngồi ở đây.”
Dương Hồng Quyên cảm thấy việc cố ý ngồi xa có vẻ không ổn nên cuối cùng cô chọn ngồi xuống chiếc ghế cạnh Viên Phi. Cô lấy cuốn sách từ trong túi, mở ra rồi bắt đầu đọc.
Có người cầm sách muốn vào nhưng khi thấy trong phòng học chỉ có hai người, lại là một nam một nữ ngồi cạnh nhau thì ngại ngùng lui ra. Cứ thế, mấy lần liền. Mỗi lần có người định vào rồi lại thôi, Dương Hồng Quyên đều vô thức nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn Viên Phi. Anh vẫn chăm chú đọc sách, dường như chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra, mặc kệ những ánh mắt dò xét. Tình huống này, thật dễ khiến người khác hiểu lầm mà.
Dương Hồng Quyên cố gắng tập trung vào trang sách nhưng tâm trí cô cứ bay lơ lửng. Cứ mỗi lần có tiếng động ngoài cửa, dù là cửa trước hay cửa sau, cô lại không kìm được mà ngước mắt lên nhìn. Không gian phòng học chỉ có hai người, lại ngồi gần nhau đến vậy, cô cảm thấy tim mình đập liên hồi. Trái ngược với sự bồn chồn của cô, Viên Phi vẫn điềm nhiên như không, chăm chú vào những dòng chữ trong sách. Cô gượng ép lật trang, khuỷu tay vô tình chạm vào khuỷu tay anh. Bàn tay đang cầm bút của anh khựng lại, những dòng chữ anh viết ra bỗng trở nên xiêu vẹo.
“Chữ này thật sự không cứu vãn được, nó đã trở thành chữ xấu nhất mà tôi từng viết.” Viên Phi nhìn vào trang sách, thở dài.
Dương Hồng Quyên vội vàng lại gần nhìn, ngay lúc Viên Phi quay đầu, trán hai người vô tình chạm nhau. Dương Hồng Quyên xoa nhẹ trán, miệng khẽ nói lời xin lỗi.
“Sao em không đọc sách đi.” Viên Phi mỉm cười.