Dương Hồng Quyên và Viên Phi bất ngờ chạm mắt. Các nữ sinh vây quanh Viên Phi nhận thấy sự khác thường trong ánh mắt anh, họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Dương Hồng Quyên đang t.hở dốc, bầu không khí im lặng bao trùm phòng y tế, chỉ còn tiếng ho khan khe khẽ của Viên Phi. Một cô gái trong số đó lên tiếng, phá tan sự tĩnh mịch: “Trợ giảng Viên, anh nghỉ ngơi đi ạ, giữ gìn sức khỏe nhé. Chúng em xin phép về trước đây.”
Viên Phi rời mắt khỏi Dương Hồng Quyên, đáp lời cô gái: “Ừ.”
Nhóm nữ sinh vây quanh Viên Phi lần lượt bước qua Dương Hồng Quyên. Sau khi bọn họ rời đi, phòng y tế đã trở lại với sự yên tĩnh vốn có.
“Sao em lại tới đây?” Chờ những nữ sinh kia rời đi, Viên Phi lại nhìn về phía Dương Hồng Quyên. Vừa hỏi xong anh lại ho khan vài tiếng, có vẻ mệt mỏi.
Tiếng ho khan của anh làm cho Dương Hồng Quyên nhíu mày. Cô bước đến gần hơn, nhịp thở vẫn còn chưa ổn định: “Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi.” Cô dối lòng đáp.
Viên Phi một bên ho, một bên nói, giọng điệu có chút nghi ngờ: “À, thấy em như vậy thở hồng hộc, chắc là có việc gấp. Sao em còn không mau đi đi?”
Dương Hồng Quyên không nói lời nào, chỉ nhìn anh. Trong lòng có chút khó chịu.
“Đồ nói dối.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô nhìn Viên Phi, nói rõ ràng: “Tôi không có nói dối. Lúc đó tôi đi nhanh quá nên mới thở dốc. Sau đó có người bảo tôi là đừng lo, do đó nên tôi cũng vội nữa.”
Viên Phi đáp, giọng điệu có chút nghi ngờ: “Nghe cũng có lý.”
Dương Hồng Quyên cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong mối quan hệ của họ, nhưng lại không thể diễn tả thành lời. Cũng như lần trước, cô không ngờ lại có nhiều cô gái tìm đến anh như vậy. Ngoài sự ngạc nhiên, cô còn cảm thấy một chút khó chịu không rõ lý do. Thường ngày, anh nghiêm túc và lạnh lùng trong lớp, vậy mà giờ đây lại được nhiều cô gái vây quanh. Ý nghĩ đó khiến cô nhíu mày. Tại sao cô lại suy nghĩ nhiều như vậy? Cô nhìn anh, hỏi: “Anh bị gì thế?”
“Không sao đâu, chỉ là cảm lạnh nhẹ thôi mà.” Viên Phi cố gắng tỏ ra không quan tâm.
Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải tối hôm đó sau khi anh cởi áo cho tôi mặc. Vì anh mặc quá ít nên mới bị cảm không?”
Viên Phi đáp: “Không có gì đâu, bác sĩ trường đã kê thuốc rồi, uống thuốc xong là sẽ ổn thôi mà.”
Dương Hồng Quyên lập tức nói: “Nhưng đã một tuần kể từ đêm đó, tức là anh đã bị bệnh hơn một tuần rồi. Nếu không nghiêm trọng, tại sao một tuần sau anh vẫn chưa khỏi? Nếu không nghiêm trọng, anh đã không nghỉ học. Nếu không nghiêm trọng, thì cớ gì anh lại ho liên tục như vậy chứ?”
Viên Phi nhìn cô chăm chú, không nói gì.
Dương Hồng Quyên cũng nhìn anh.
Một lúc sau, Viên Phi nói: “Đừng lo lắng, chỉ là cơn ho dai dẳng quá thôi, nên tôi mới đến bác sĩ trường để lấy thuốc. Còn việc không lên lớp là do lớp tiếng Trung trùng giờ với lớp chuyên ngành thôi mà.”
Anh không khỏi ho nhiều lần khi nói điều này.
Là do trùng giờ với lớp khác sao? Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nhìn anh thật chăm chú. Ấy thế mà anh lại trưng ra cái nét cười như có như không. Khi nhận ra lời anh nói là sự thật, mặt cô chợt đỏ bừng lên rồi ngoảnh đi.
“Sao bác sĩ vẫn còn chưa đem thuốc tới vậy?”
Cô đảo mắt một vòng phòng y tế, chuyển đề tài.
Viên Phi nói: “Không biết nữa.”
Dương Hồng Quyên cúi đầu, giơ tay vén lọn tóc ra sau tai.
“Đừng nhúc nhích, để yên cho tôi nhìn một lát nào.” Viên Phi bỗng nhiên nói.
Dương Hồng Quyên chợt nhớ đến việc mình đã xỏ khuyên tai, không biết liệu anh có nhìn thấy hay không. Nghe anh nói vậy, cô liền giữ nguyên tư thế cúi đầu, không dám nhúc nhích.
Viên Phi khẽ nói, như thể đang lo lắng điều gì đó: “Tai em, có vẻ hơi sưng rồi thì phải.”
“Gì cơ?” Dương Hồng Quyên hỏi, ngước mắt nhìn anh.