Khi Dương Hồng Quyên quay mặt, cô nhận ra Viên Phi và một bạn nam lạ mặt khác đứng dưới lan can. Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt chạm nhau, bầu không khí cũng ngưng đọng.
Dương Hồng Quyên thấy thế, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu.”
Sau khi chàng trai kia rời đi, Viên Phi trèo lên lan can, đứng bên cạnh Dương Hồng Quyên. Anh nhìn khuôn mặt cô, nói: “Mặt em lạnh đỏ hết cả rồi. Để tôi.”
Viên Phi vừa nói xong, liền đưa tay muốn lấy chổi từ Dương Hồng Quyên. Ấy thế mà Dương Hồng Quyên không chịu buông, khiến tay anh vô tình chạm vào tay cô.
“Để tôi.” Anh lại nhỏ giọng nói.
Trái tim Dương Hồng Quyên đập thình thịch, cô rút tay ra rồi cố gắng trèo xuống lan can. Đúng lúc đó, chân cô trượt một đường. Viên Phi nhanh tay ôm lấy eo, tránh cho cô khỏi ngã.
“Sao em lại đến tận đây để quét tuyết? Các bạn nữ khác chỉ quét bậc thang thôi mà.” Viên Phi hỏi.
Dương Hồng Quyên đáp: “Bên này yên tĩnh hơn.”
Viên Phi cúi đầu, ánh mắt có chút hài lòng: “Đúng là yên tĩnh thật, bằng không thì sẽ có vô số người muốn giành lấy cơ hội quét tuyết cùng em mất.”
“Tôi đâu có cần họ giúp.” Dương Hồng Quyên nói.
Viên Phi nhìn vào mắt cô: “Thế tôi là ngoại lệ sao?”
Dương Hồng Quyên không trả lời.
Một tay cầm chổi, một tay ôm eo cô. Viên Phi thấy cô không nói gì, trên môi thoáng hiện một nụ cười.
Ngay lúc đó, bạn cùng phòng của Dương Hồng Quyên là Hứa Đồng xuất hiện, dựa vào lan can và gọi lớn ‘Này’. Dương Hồng Quyên hoảng hốt, theo bản năng đẩy mạnh Viên Phi. Cú đẩy mạnh đến nỗi cả hai cùng ngã xuống lan can cao khoảng một mét.
Vì Viên Phi vẫn luôn giữ chặt eo của Dương Hồng Quyên, hành động này khiến cô ngã hẳn lên người anh.
Cả hai cùng lúc thốt lên: “Anh/em ổn chứ?”.
Dương Hồng Quyên gật đầu. Vì cô ngã lên người anh nên không thấy đau gì mấy.
Viên Phi nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Còn anh thì sao?” Dương Hồng Quyên vội vàng hỏi.
Viên Phi đáp: “Tôi cũng không sao.”
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.” Dương Hồng Quyên lộ vẻ mặt hối lỗi.
“Tôi biết. Vậy nên, em cứ tiếp tục nằm trên người tôi đi.” Viên Phi trêu ghẹo nói.
Sự nhận thức muộn màng khiến Dương Hồng Quyên giật mình, cô định đứng dậy nhưng vòng tay của Viên Phi vẫn siết chặt quanh hông cô. Bốn mắt chạm nhau, một sự im lặng nặng nề bao trùm, trước khi Viên Phi cuối cùng cũng buông cô ra.
“Hai người có sao không thế?” Hứa Đồng thấy Dương Hồng Quyên và Viên Phi ngã cùng một chỗ, lo lắng hỏi lớn.
Dương Hồng Quyên gắng gượng bò dậy, ngẩng đầu nói với Hứa Đồng rằng cô không sao.
Viên Phi đứng dậy, anh nói với Dương Hồng Quyên: “Em cứ đứng yên ở đây nhìn anh.”
Nói xong anh liền nhặt cây chổi leo lên can quét tuyết.
Khi hơn trăm bậc thang đã được quét sạch tuyết, bụng mọi người bắt đầu réo, họ vội vã đến căn tin. Viên Phi thì lặng lẽ ngồi xuống bậc thang. Dương Hồng Quyên tò mò hỏi anh đang làm gì thế.
“Tôi có chút việc, em đi trước đi.” Viên Phi nói với Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên đành phải cùng các bạn cùng phòng đi đến căn tin. Nhưng đi được vài bước, cô lại quay đầu tìm Viên Phi, định là dặn dò anh có việc cũng đừng quên ăn cơm. Sau đó, cô nhìn thấy Viên Phi xắn ống quần lên cởi giày, làm lộ ra gót chân và bắp chân của anh bị sưng đỏ.
“Anh bị thương sao?” Cô cau mày hỏi.
Viên Phi nghiêng đầu nhìn sang: “Em còn chưa đi sao?”
Dương Hồng Quyên im lặng, trong lòng đầy xót xa bước tới. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Viên Phi, nhìn vết thương của anh rồi hỏi: “Anh có đau không?”
“Không đau đâu.” Viên Phi đáp.
Đầu ngón tay của Dương Hồng Quyên chẳng khác gì lông vũ khẽ chạm vào chân anh. Viên Phi rát đến mức hàng chân mày hơi nhíu lại.
“Anh đợi chút!” Dương Hồng Quyên vừa dứt câu, không đợi Viên Phi trả lời, cô liền đứng lên bỏ chạy.
Sau hai mươi phút, Dương Hồng Quyên xuất hiện với một chai rượu thuốc trên tay. Viên Phi sững sờ: “Em kiếm đâu ra thế này?”
Dương Hồng Quyên thở hổn hển, tự hào đáp: “”Đây là rượu thuốc ông nội tôi làm, rất hiệu quả. Bôi vào chỗ sưng đỏ, vết thương sẽ mau lành. Khi tôi đến đây học, ông nội dặn mang theo, để dùng cho những vết thương nhỏ.”
Viên Phi gật đầu: “Nghe cũng không tệ nhỉ?”
Dương Hồng Quyên biết anh vì cô nên mới bị thương, thế nên cô mới chủ động nói: “Để tôi thoa cho anh.”
Viên Phi cũng không từ chối. Dương Hồng Quyên đổ rượu ra tay, sau đó thoa lên gót chân của anh. Sau đó cô lặp lại động tác, nhưng lần này là thoa lên bắp đùi. Bàn tay nhẹ nhàng xoa đều.
“Xong rồi, sẽ hết sưng nhanh thôi.” Dương Hồng Quyên ngẩng đầu lên nhìn Viên Phi.
Anh nhìn cô chăm chú, không lên tiếng.
Dương Hồng Quyên bị anh nhìn đến mức mặt nóng bừng cả lên. Cô lại nhỏ giọng nói: “Trợ giảng Viên, xong rồi đây.”
Viên Phi gật đầu: “Tôi nghe mà.”
Trong lòng Dương Hồng Quyên oán trách. Nghe thấy mà không nói lời nào, còn nhìn cô như vậy nữa chứ.
“Rượu thuốc này thoải mái thật đấy.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên lập tức cười: “Đương nhiên rồi.”
Đúng lúc này, có vài sinh viên nữ đang đi xuống bậc thang. Khi nhìn thấy Viên Phi, kinh ngạc gọi: “Trợ giảng Viên.”
Mấy cô nàng này đều là học sinh trong lớp tiếng Trung. Dương Hồng Quyên nhận ra đây chính là các cô gái mà khi anh ho, họ đã đến phòng y tế trong trường thăm anh.
Viên Phi gật đầu với họ.
Một cô gái trong số đó “A” lên một tiếng, nhíu mày nói: “Trợ giảng Viên, anh bị thương rồi kìa!”
Sau đó, chỗ mà Dương Hồng Quyên đang đứng đã bị các cô ấy chen ngang vào.
Viên Phi trấn an bọn họ: “Không sao.”
“Anh có cần đến phòng y tế trường mình không?” Một trong số đó hỏi.
Viên Phi đáp: “Không cần.”
“Hay là cứ đi đi cho chắc anh?”
“Đúng, đúng, đúng! Đi đi anh?”
Các cô ấy cứ liên tục đưa ra ý kiến. Viên Phi lại liên tục từ chối: “Thôi, không cần đâu.”
Dương Hồng Quyên thấy thế, cô cầm chai rượu thuốc toan bỏ đi.
Viên Phi ngoái đầu. Tìm không thấy Dương Hồng Quyên đâu, anh lập tức bày ra vẻ khó chịu trước những lời nói tươm tướp của các cô bạn kia: “Tôi không cần, các cô đừng bảo tôi phải đi đến đó nữa!”
Nói xong, Viên Phi liền đứng dậy rời đi.
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau. Vừa rồi khi nhìn thấy Dương Hồng Quyên, họ cũng không khỏi thắc mắc vì sao cả cô ấy lẫn trợ giảng Viên lại ở chung một chỗ với nhau.
Viên Phi ráng nhịn cơn đau, vội vàng đuổi theo Dương Hồng Quyên. Anh cứ thế mà đuổi theo mãi đến tạn dưới một gốc cây lớn.
“Sao em đi mà không nói tôi tiếng nào thế?” Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi.
Dương Hồng Quyên đáp: “Tôi thấy là anh cũng không rảnh để nghe tôi nói mà.”
“Ai bảo em thế?”
“Cần gì ai nói, tôi tự thấy thôi.”
Viên Phi nói: “Các cô ấy đều là học sinh trong lớp tự chọn. Tôi là trợ giảng, họ đến chào thì tôi chào lại cho phải phép thôi.”
“Tôi thấy sao là chuyện của tôi thôi mà. Sao anh lại kể tôi nghe chi vậy?” Dương Hồng Quyên hỏi.
“Thì thấy mặt em buồn hiu, chứ có gì đâu.”
“Tôi buồn hiu hồi nào?” Dương Hồng Quyên nghiêng đầu đi.
Viên Phi cười khẽ: “Là dáng vẻ bây giờ của em nè.”
Dương Hồng Quyên lại nhìn về phía anh: “Nói bậy!”
Chân Viên Phi có hơi đau, anh chống tay phải lên thân cây để giảm bớt gánh nặng cho đùi. Nhưng nơi anh chống lại cách ngang tai Dương Hồng Quyên. Khoảnh khắc này, anh gần cô hơn bao giờ hết. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của đối phương. Trái tim cũng vì thế mà bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
“Bé nói dối.” Viên Phi cười.
Dương Hồng Quyên cảm thấy trước kia ba từ “đồ nói dối” này thôi là cũng đủ mập mờ rồi. Giờ đây anh lại còn dùng thêm từ “bé”, cái cảm giác mập mờ đó càng rõ ràng hơn nữa. Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh đừng gọi tôi như thế, người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm đó.”
Viên Phi hỏi: “Hiểu lầm chuyện gì?”
Dương Hồng Quyên không nói lời nào.
Đúng lúc này, một bạn nữ bước đến đưa cho Dương Hồng Quyên một tờ giấy. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô bạn kia xoay người, chỉ tay về phía sau: “Cái anh đẹp trai kia bảo tớ đưa cậu á.”
Dương Hồng Quyên ngẩng đầu, nhìn thấy Quan Triết. Mấy ngày trước Hứa Đồng đã giúp Quan Triết đưa cho cô phong thư, thế nhưng cô không xem, bây giờ anh lại đưa cho cô một tờ giấy khác.
Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc. Cuối cùng vẫn quyết định mở giấy ra xem. Chỉ thấy trên đó viết: Nếu em vẫn chưa ăn gì, thế thì đi ăn với anh nhé?
Viên Phi cúi đầu, thấy được dòng chữ trên tờ giấy. Anh nheo mắt.
Dương Hồng Quyên xem xong thì đi thẳng về phía Quan Triết, nói rằng cô sẽ không đi ăn cùng anh ta.
“Bởi vì trợ giảng của em sao?” Quan Triết nhìn về phía Viên Phi đang đứng ở sau Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên đáp: “Đương nhiên là không phải. Chuyện này chẳng liên quan gì đến ai cả.”
Quan Triết nhún vai: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, Quan Triết xoay người rời đi.
Dương Hồng Quyên vo tờ giấy lại thành một cục, ném vào thùng rác ven đường. Cô xoay người, nào ngờ đằng sau có người, thiếu chút nữa là đụng phải anh.
Viên Phi nhìn cô, cười như không: “Từ thư viện, lớp tiếng Trung, trên sân trường. Em còn sót chỗ nào nữa không thế?”
Dương Hồng Quyên biết là anh đang nói về chuyện mấy lá thư, cô nói: “Không có.”
Viên Phi suy nghĩ một chút, nói: “Mấy lá thư của các bạn nam khác, em có đồng ý ai không?”
Dương Hồng Quyên nhìn anh, nói: “Không có.”
Viên Phi nở nụ cười: “Ừm.”
Dương Hồng Quyên cũng cười.
Trời bỗng nhiên đổ mưa. Viên Phi lên tiếng: “Đi về phía trước một chút, mình tìm chỗ trú mưa.”
Dương Hồng Quyên và Viên Phi cùng đến lớp học. Trong lớp rất tối, buộc Viên Phi phải mở đèn lên. Sau đó, hai người cùng nhau đứng cạnh cửa sổ lớp rồi nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài mưa như trút nước, mùa đông ở thành phố này chẳng thân thiện tí nào. Không phải tuyết thì là mưa.
“Mưa này không nhỏ đâu, mình ở đây đợi nữa thì trời sẽ tối mất.” Dương Hồng Quyên lo lắng: “Vừa rồi nhân lúc mưa còn nhỏ, tôi nên chạy thẳng về ký túc xá luôn cho dễ.”
“Dù em có chạy nhanh đến mấy, chắc chắn với em là khi về tới nói là cả người em đều ướt sũng cả rồi.”
Viên Phi lại nói.
Dương Hồng Quyên suy nghĩ một chút, thấy anh nói cũng đúng.
“Trời tối mất.” Một lát sau, Dương Hồng Quyên nói.
Viên Phi nói: “Mưa nhỏ hơn rồi này. Đợi mưa tạnh, tôi đưa em về.”
“Ừm.” Dương Hồng Quyên mượn ánh đèn trong lớp học nhìn những hạt mưa đang không ngừng lao đầu xuống bên ngoài.
Đúng lúc này, trong lớp học bỗng nhiên tối sầm.
“Có chuyện gì thế?” Dương Hồng Quyên nhíu mày.
“Chắc là mất điện rồi.” Viên Phi thò đầu ra ngoài cửa sổ, khắp nơi đều tối đen, thấy các lớp học khác cũng không có đèn. Anh kết luận: “Mất điện rồi.”
Dương Hồng Quyên nhíu mày. Giờ đây bên ngoài thì mưa, trong lớp thì cúp điện khiến cô cảm thấy không yên lòng chute nào.
“Trợ giảng Viên, mưa có nhỏ đi chút nào chưa?” Cô hỏi.
Viên Phi đáp: “Chưa biết nữa. Để tôi nghe kĩ lại.”
Dương Hồng Quyên không quấy rầy anh lắng nghe tiếng mưa nữa, cô cũng cẩn thận nghe theo. Một lát sau, Viên Phi bảo rằng anh phải đi ra ngoài một chút. Dương Hồng Quyên chỉ khẽ “Ừ”.
Bên ngoài gần như không có lấy một chút ánh sáng. Dương Hồng Quyên không biết là Viên Phi đã mò đường như thế nào, không hề nghe thấy tiếng đụng hay xê dịch bàn gì.
Con người khi ở trong bóng tối thì sẽ thấy thời gian trôi qua khá lâu. Cô cũng bởi vậy mà cảm thấy Viên Phi đi rất lâu.
“Anh đi đâu vậy? Sao lâu thế?” Chờ Viên Phi trở về, cô hỏi.
“WC. Chỉ có hai phút thôi mà, sao lại lâu được?” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên “À” một tiếng.
“Chẳng lẽ em sợ bóng tối à? Cũng không đúng, em còn tập múa một mình trong màn đêm nữa mà.”
“Tôi không sợ tối. Chỉ là cảm thấy anh đi ra ngoài lâu lắm luôn.”
“Dương Hồng Quyên.” Trong bóng tối, Viên Phi gọi tên cô.
“Sao đó?” Dương Hồng Quyên đáp lại.
Cô nghe thấy anh hỏi: “Em không phải là vì tôi nên mới từ chối những người khác sao?”
Câu hỏi bất ngờ của anh khiến cô không khỏi sửng sốt, cô nói: “Không phải.”
“Câu trả lời của em làm tôi đau lòng quá đó.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên kinh ngạc. Theo bản năng, cô ngẩng đầu lên, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người cao lớn: “Ý anh là sao?” Cô hỏi lại.
“Em thông minh như vậy mà không hiểu ý anh sao?”
“Em không hiểu.”
Lời Dương Hồng Quyên vừa dứt, bàn tay đã bị đối phương nắm chặt lấy. Sau đó, tay còn lại của anh khẽ vươn lên vuốt v.e nơi gò má cô.
Trong bóng tối, mọi giác quan gần như có thể cảm nhận rõ hết tất cả. Ngón tay anh khẽ chạm làm trái tim cô đập loạn xạ.
Chia sẻ nào