Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thần kinh của Dương Hồng Quyên căng lên như dây đàn. Cô không nói nên lời. Giờ phút này, trái tim của cô như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực. Khuôn mặt nóng bừng hết cả lên.
“Giờ em đã biết chưa?” Trong bóng tối vang lên giọng nói âu yếm của Viên Phi.
Dương Hồng Quyên nhỏ giọng đáp: “Em không biết anh đang nói gì cả.”
Viên Phi bất đắc dĩ nở nụ cười: “Được rồi. Em muốn nghe anh nói rõ ràng phải không? Vậy thì em phải nghe cho thật kĩ nhé.”
Dương Hồng Quyên nhẹ “Dạ” một tiếng.
Viên Phi nói: “Em mười tám tuổi, tóc ngắn ngang vai. Áo mỏng manh bay, bước chân vụt dài. Tính tình mạnh mẽ, đôi lúc e dè. Em gái xinh đẹp họ Dương, rút vào lòng anh có không chịu về. Muốn làm người yêu, tay nắm tay kề. Ôm em che chở, tình chẳng hề chê.”
Dương Hồng Quyên cảm thấy tim mình xao động, cùng lúc đó một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.
“Được không em?” Viên Phi hỏi.
Dương Hồng Quyên đáp: “Dạ được.”
Khoảnh khắc cô vừa đáp lời, anh kéo cô vào lòng mà ôm chặt lấy. Anh cười nói: “Cảm ơn em. Từ nay về sau, em chính là bạn gái của anh.”
“Em rất ít khi nói dối.” Dương Hồng Quyên nhắc nhở anh.
“Em chỉ nói dối trước mặt anh thôi, bé nói dối của anh.” Viên Phi cười nhẹ.
Trong lòng anh, Dương Hồng Quyên lặng lẽ nở nụ cười, rồi chìm đắm trong cái ôm. Lần đầu tiên cô biết được cảm giác được con trai ôm là thế nào, cảm giác này thật lạ lẫm, thật thoải mái. Một cái ôm thôi cũng tựa như bước hẳn vào một thế giới hoàn toàn mới.
Đây cũng là lần đầu tiên Viên Phi ôm con gái. Thân thể mềm mại của cô khiến anh không khỏi kinh ngạc, cảm giác đó vừa cẩn thận mà vừa si mê đến khó tả.
Trong màn đêm tĩnh lặng, hai người ôm nhau, không một lời nào. Từ tận sâu trong lòng họ, sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Sự im lặng này là để họ cảm nhận những xúc cảm đang trào dâng.
Bên ngoài lớp học, mưa vẫn rả rích, dù đã nhỏ hơn. Nhưng giờ phút này đây, họ đã hoàn toàn mất đi sự chú ý vào khung cảnh ngoài kia.
Ngay sau đó, ánh sáng tràn ngập phòng học, tiếng điện thoại vang lên. Từ các phòng học bên cạnh và tầng trên, tiếng hoan hô rộ lên, cùng với tiếng bước chân vọng lại từ hành lang.
“Hình như có người đến.” Dương Hồng Quyên cuống quýt nói.
Viên Phi buông cô ra.
Ngay sau đó, mấy nữ sinh đi ngang qua cửa phòng học của họ. Viên Phi cúi đầu, nhìn Dương Hồng Quyên. Gương mặt cô ửng hồng. Dương Hồng Quyên cũng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt anh, ngập tràn ý cười.
“Mưa còn chưa tạnh.” Dương Hồng Quyên nói.
Viên Phi gật đầu: “Đã nhỏ hơn chút rồi.”
“Vậy mình vẫn phải ở đây chờ sao anh?” Dương Hồng Quyên hỏi. Cô đói bụng lắm rồi.
Viên Phi suy nghĩ một chút, rồi bảo cô ở đây đợi anh.
Sau vài phút chờ đợi, Dương Hồng Quyên thấy Viên Phi quay lại phòng học. Cô nhìn anh, tóc anh còn đọng nước, tay cầm lá chuối tây. Cô nhận ra, phía sau Toà nhà giáo dục số 1 có trồng vài cây chuối tây.
“Cái này có thể ngăn mưa nhỏ như bây giờ đó em.” Viên Phi giơ lá chuối trên tay lên.
Dương Hồng Quyên nói: “Nhưng sao anh chỉ hái có 1 lá vậy?”
“Anh không cần. Chút mưa như vầy anh không sợ.” Viên Phi đắp lá chuối lên đầu Dương Hồng Quyên, cười nói: “Đi thôi nào, công chúa chuối.”
Dương Hồng Quyên cười khúc khích: “Em có phải công chúa đâu anh? Cô ấy từ khe núi đến mà.”
“Anh nói phải là phải.”
Ra khỏi phòng học, Dương Hồng Quyên dùng lá chuối tây che mưa. Còn Viên Phi thì nắm chặt lấy tay cô, cùng bước đi dưới mưa.
Trên đường đi, Dương Hồng Quyên trăn trở. Cô nói với Viên Phi rằng, quan hệ của họ cần tạm thời giữ kín, vì anh là trợ giảng môn tự chọn của cô. Chuyện này mà đến tai giáo sư Chu hay các sinh viên khác thì không hay chút nào. Viên Phi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Dương Hồng Quyên tiếp lời: “Vì vậy, từ nay về sau khi ở trước mặt những người quen, chúng ta cần phải giữ khoảng cách.”
Viên Phi nhíu mày, lộ rõ vẻ không vui: “Thì ra ở bên nhau còn không bằng lúc trước.”
Dương Hồng Quyên nhếch môi, trong lòng cô biết rõ không phải như vậy.
Vì căn tin đã hết đồ ăn, Viên Phi quyết định mời Dương Hồng Quyên lên quầy xào lầu trên ăn cơm. Đây cũng xem như là để chúc mừng việc hai người đã hẹn hò.
Sau khi trở về ký túc xá và rửa mặt, Dương Hồng Quyên chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Viên Phi. Anh hỏi cô đã rửa mặt xong chưa rồi họ trò chuyện vài câu mới cúp máy. Khi nằm trên giường, nhắm mắt lại, Dương Hồng Quyên nhớ đến khoảnh khắc được Viên Phi ôm trong phòng học, khóe môi cô bất giác cong lên.
Tình yêu của Tống Giai và cậu bạn trai khoa máy tính đang ở giai đoạn nồng cháy, cứ năm ba ngày là họ lại có một cuộc hẹn. Dù không gặp nhau, mỗi tối Tống Giai về phòng vẫn luôn miệng kể về người yêu. Như là: “Lớp mình chỉ có mỗi Quan Triết thôi. Trần Vĩ bảo lớp họ có cả chục bạn nam cao trên mét tám.”
Lúc này, Trương Miểu Miểu liền cười: “Sinh viên nam lớp mình ít ỏi lắm, đếm trên đầu ngón tay là hết.”
Hứa Đồng nói: “Trần Vĩ rất cao.”
Dương Hồng Quyên như suy nghĩ gì đó, nói: “Từ góc độ của tớ mà đoán, hẳn là tầm 1m82.”
Tống Giai lập tức sửa lại: “1m83 cơ.”
Lại ví dụ như Tống Giai nói: “Sáng nay hẹn Trần Vĩ đi dạo phố, kết quả là tớ ngủ quên mất. Lúc thức dậy đã lố thời gian hẹn tận một tiếng. Tớ thật sự bất ngờ khi thấy anh ấy vẫn còn đang đứng đợi tớ ở sân bóng rổ luôn ấy.”
Hứa Đồng đột ngột hỏi một câu, giọng điệu đầy ẩn ý: “Hai người có hôn nhau chưa vậy? Hôn và chạm môi, khác biệt lớn lắm đấy nhé.”
Tống Giai nói: “Đương nhiên là phải khác rồi.”
“Vậy là có hả?” Trương Miểu Miểu hỏi.
“Ừm.” Tống Giai cười.
“Cảm giác thế nào?” Dương Hồng Quyên hỏi, lòng đầy tò mò. Cô đã xem ti vi, đọc tiểu thuyết, biết rằng chạm môi và hôn môi không giống nhau, nhưng vẫn không thể hình dung được cảm giác thực sự.
Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu cũng cười, thúc giục Tống Giai: “Mau nói đi!”
Tống Giai vẫn có chút ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn nói: “Chính là loại cảm giác khiến các cậu có cảm giác rất thoải mái, tê dại. Kiểu như là một cái gì đó khó diễn tả thành lời.”
Tất cả mọi người đều đang tập trung lắng nghe.
Tống Giai nói: “Chỉ khi hai người hôn nhau, mới có thể thấu hiểu thôi. Khó mà nói được thành lời lắm.”
Ở ký túc xá, ngoài Tống Giai đã trải qua tình trường, Dương Hồng Quyên và hai người còn lại đều là ‘lính mới’. Dương Hồng Quyên có chút tò mò về nụ hôn. Khi nhớ đến những lần bên cạnh Viên Phi, cô cứ tự hỏi liệu có khi nào… nghĩ đến đó khiến cô không khỏi đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rộn ràng chờ mong.
Nhưng mà trước mặt người quen và trong lớp học, cô và Viên Phi vẫn duy trì khoảng cách. Hôm nay trên đường đi học, Dương Hồng Quyên nhìn thấy Viên Phi ở phía trước, nhưng xung quanh đều là sinh viên tiếng Trung, cô đành phải nhịn lại câu chào mà tiếp tục bước đi giữ khoảng cách phía sau anh.
Mấy sinh viên nữ tiến đến trò chuyện với Viên Phi. Trong lúc quay đầu, anh bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dương Hồng Quyên, khiến bước chân anh chậm lại.
Dương Hồng Quyên bước nhanh theo Viên Phi. Cô luôn giữ khoảng cách chừng mực. Vừa tính đi song song với anh thì bỗng nhiên anh cất tiếng gọi lớn, trước sự ngỡ ngàng của mọi người: “Bạn học Dương Hồng Quyên!”
Dương Hồng Quyên dừng bước, ánh mắt khó hiểu mà dò hỏi cách xưng hô dù ngoài miệng vẫn gọi: “Trợ giảng Viên.”
Những sinh viên nữ vừa trò chuyện cùng Viên Phi cũng chậm bước. Họ nghe thấy Viên Phi gọi Dương Hồng Quyên, nên đồng loạt nhìn theo, tò mò không biết anh định làm gì.
Viên Phi nói một cách đơn giản: “Trong số các bạn học, em là người đi chậm nhất đấy.”
Lời nói của Viên Phi làm các sinh viên nữ khác đều mang theo phần đắc chí, nhưng Dương Hồng Quyên thì ngược lại. Cô không hài lòng vì bị anh nói như thế trước đám đông, trong khi cô chỉ muốn giữ khoảng cách.
Viên Phi nghiêm túc nói: “Có phải sách nặng quá không? Để tôi cầm giúp em. Em cứ đi trước đi nhé, kẻo muộn giờ vô lớp khác đấy.”
Nói dứt lời, Viên Phi nhanh như chớp giật lấy quyển sách từ tay Dương Hồng Quyên. Dương Hồng Quyên kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của các sinh viên nữ vây quanh, dường như ai cũng cho rằng Dương Hồng Quyên đã ‘trong họa có phúc’.
Dưới ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người, Dương Hồng Quyên cảm thấy có chút bối rối.l: “Sao còn chưa l đi?” Viên Phi khẽ nói, thúc giục cô.
Dương Hồng Quyên phục hồi tinh thần lại, cô có chút không thể tưởng tượng nổi liếc mắt nhìn anh một cái. Sau đó im lặng không lên tiếng tiếp tục đi, bởi vì không thể bị người phát hiện quan hệ của cô và anh, trong lòng cô còn đang nói: “Đừng dựa vào gần như vậy, đã nói không thể bị người phát hiện rồi.” Mà Viên Phi lại đi ở bên cạnh cô, có điều anh không nói gì nữa.
Khi đến phòng học tiếng trung, Viên Phi đưa sách cho Dương Hồng Quyên. Cô nhận sách, miễn cưỡng nói cảm ơn rồi tìm một chỗ ngồi.
Khoảng thời gian nghỉ mười lăm phút giữa tiết học chín mươi phút là lúc mọi người tranh thủ. Người thì ra ngoài, người thì đi vệ sinh. Dương Hồng Quyên, ngồi tại chỗ, khẽ nhìn Viên Phi, rồi chợt nhận ra anh cũng đang nhìn mình. Cô dùng ánh mắt mời anh ra ngoài, rồi nhanh chóng đứng dậy đi trước.
Ngay khi Dương Hồng Quyên rời khỏi phòng học, Viên Phi cũng bước ra. Cô đi về phía cầu thang, tiếp tục lên lầu.
Đợi đến khi cô rẽ khỏi cầu thang, Viên Phi mới bước theo.