Nói rồi, Viên Phi dứt khoát rời đi, Liêu Cường cũng vội vã đuổi theo sau.
Dương Hồng Quyên nhìn chăm chú theo bóng lưng của Viên Phi hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhặt bóng rổ.
Khóe mắt Quan Triết hơi nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm dõi theo dáng hình Viên Phi tan vào cuối sân. Ký ức về ngày tuyết trắng phủ kín ùa về, hình ảnh Dương Hồng Quyên và Viên Phi đứng dưới vòm cây xanh trò chuyện thân mật vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí. Anh ta đã từng dò hỏi, liệu có phải vì trợ giảng Viên mà cô mới lạnh lùng từ chối anh ta hay không, nhưng đáp lại chỉ là một cái lắc đầu phủ nhận. Khi ấy, anh ta còn mang chút hoài nghi, nhưng giờ đây, anh ta càng thêm khẳng định, mối liên hệ giữa cô và Viên Phi tuyệt đối không chỉ là quan hệ bạn bè thông thường. Bởi lẽ, trong những ánh mắt chạm nhau vội vã, trong những cử chỉ vô tình lướt qua, anh ta đã nhận ra một sự mập mờ, một thứ tình cảm đang chớm nở không thể che giấu.
Lưu Tư Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Dương Hồng Quyên, ánh mắt như đang ấp ủ một suy tư kín đáo.
Quả bóng rổ khẽ lăn, dừng lại không xa chỗ Quan Triết. Khi Dương Hồng Quyên vừa bước tới, Quan Triết đã nhanh nhẹn khom người nhặt lên trước, rồi nhẹ nhàng trao nó vào tay cô: “Cảm ơn anh.” Dương Hồng Quyên khẽ nói, ôm quả bóng vào lòng rồi lại dứt khoát ném đi. Lần này, trái bóng ngoan ngoãn chui gọn vào rổ, một niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong tim khiến cô bất giác khẽ liếc nhìn về phía Viên Phi.
Anh đang bước chân lên những bậc thang dẫn ra khỏi sân bóng, vừa đúng lúc xoay người, ánh mắt từ xa chạm phải vào bóng dáng nhỏ bé của cô.
Thấy Viên Phi đột ngột quay sang nhìn sân bóng rổ, Liêu Cường cũng theo phản xạ xoay người. Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Hồng Quyên lại một lần nữa đưa bóng vào rổ, anh ta không khỏi tròn mắt kinh ngạc: “Ô, lại thêm một quả nữa kìa! Không tệ nha! Này nên xem là giỏi hay may mắn đây nhỉ?”
Viên Phi khẽ bật lên một tiếng cười trầm thấp, đáp: “Quả vừa rồi chắc là do may mắn thôi.”
Nói xong, Viên Phi lại quay người. Anh bước lên bậc thang cuối cùng, rời khỏi sân bóng rổ.
Liêu Cường nheo mắt lại, cảm thấy có một điều gì đó khác lạ vừa lướt qua. Nụ cười thoáng qua trên môi Viên Phi vừa rồi mang theo một chút dịu dàng, một sự ấm áp khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường trực, cái kiểu cười nhạt mà anh vẫn hay dành cho bọn họ.
Dương Hồng Quyên, chẳng hề hay biết mình vừa bị ai đó đánh giá bằng một câu hờ hững “tất cả chỉ là do may mắn”, liền quay đầu đi nhặt bóng. Quả bóng lại một lần nữa bị Lưu Tư Vũ nhanh tay nhặt lên trước một bước. Lưu Tư Vũ khẽ mỉm cười khen ngợi: “Liên tiếp hai quả, cậu giỏi thật đấy.”
Dương Hồng Quyên nhớ đến Lưu Tư Vũ cũng muốn luyện tập. Cô tạm thời giao bóng cho Lưu Tư Vũ, còn mình thì đứng sang một bên.
Quan Triết bước đến bên cạnh Dương Hồng Quyên: “Anh ấy nói đúng, em chỉ cần có chút kỹ thuật là ok rồi.”
Khoé miệng của Dương Hồng Quyên khẽ nhếch lên. Cô nói: “Anh không cần phải đi luyện cho kì thi sao?”
Quan Triết nói: “Không cần, môn nào tôi cũng đạt điểm cao cả.”
Dương Hồng Quyên mỉm cười.
Lưu Tư Vũ lên tiếng: “Tôi không giỏi thảy bóng lắm đâu. Quan Triết, anh chỉ dạy tôi thêm được không?”
Quan Triết nhìn Lưu Tư Vũ: “Ừm.”
Dương Hồng Quyên chợt nhớ lời Trương Miểu Miểu từng thì thầm. Cô ấy bảo là, hình như Lưu Tư Vũ có tình ý với Quan Triết. Lúc này đây, cô khẽ ngước mắt quan sát Lưu Tư Vũ, dường như đúng là vậy. Nhưng điều đó chẳng mảy may tác động đến sự tập trung luyện tập của cô. Với Dương Hồng Quyên, so với mục tiêu đạt được điểm cao chomo này, mọi chuyện khác đều trở nên mờ nhạt. Hơn nữa, cô giữ một ranh giới rõ ràng trong lòng, tựa như tách biệt Lưu Tư Vũ và những người bạn cùng phòng xu nịnh kia ra một khoảng không riêng.
Mười quả bóng rời tay Lưu Tư Vũ, có năm lần chạm vào lưới rổ. Cô ấy khẽ đẩy bóng sang cho Dương Hồng Quyên. Đến lượt cô, mười cú ném đã mang về bảy điểm. Suốt buổi học thể dục, họ cứ nhịp nhàng trao đổi, cùng nhau nỗ lực. Cũng nhờ đó mà thành quả lại tiến bộ từng chút, từng chút một.
Buổi tối tĩnh lặng, Dương Hồng Quyên và Viên Phi vẫn chìm đắm trong trang sách tại phòng 408 quen thuộc. Kể từ ngày tình cảm nảy nở, tần suất cả hai ghé thư viện đã giảm đi đáng kể. Thứ nhất, không gian riêng tư của phòng 408 trở nên lý tưởng hơn hẳn chốn đông người ở thư viện. Thứ hai, khoảng cách từ thư viện về ký túc xá của cả hai khá xa, làm thu hẹp những khoảnh khắc hẹn hò bí mật sau giờ đọc sách. Và thứ ba, vị trí phòng 408 ở tòa nhà giáo dục số 3 lại vô cùng thuận tiện cho việc ghé đến lùm cây rậm rạp phía sau – nơi đã trở thành chốn hẹn hò bí mật, chỉ thuộc về riêng của cả hai người họ. Chẳng ai hay biết về điều đó.
Dẫu vậy, hôm nay Viên Phi ngoài chiếc ba lô quen thuộc trên vai, trong tay còn khẽ ôm một quả bóng rổ. Đến lớp 408, anh nhẹ nhàng đặt nó xuống dưới bàn. Dương Hồng Quyên hiểu, anh thật sự muốn dạy cô ném rổ vào đêm giao thừa tĩnh lặng. Mọi suy nghĩ về lùm cây kia càng thêm xa vời hơn.
Bên cạnh Viên Phi, Dương Hồng Quyên miệt mài theo dõi từng con chữ. Ước mơ về bầu trời bao la và những đường bay mềm mại của một tiếp viên hàng không dường như vẫn luôn đối lập với những trang sách tiếng Anh khô khan này. Nhưng thực tế, năng lực ngoại ngữ của cô lại không hề yếu kém, đặc biệt ở khả năng đọc hiểu sâu sắc và nắm vững ngữ pháp. Ký ức về những năm tháng trung học ùa về, hình ảnh cô giáo chủ nhiệm tận tâm, người đã gieo vào lòng cả lớp tình yêu với thứ ngôn ngữ toàn cầu này, giúp họ xây dựng một nền tảng vững chắc, luôn tự hào đứng đầu toàn khối. Bởi thế, một khi đã tập trung hoàn toàn, tốc độ đọc tài liệu tiếng Anh của Dương Hồng Quyên luôn khiến người khác phải ngạc nhiên thầm thán phục.
Khẽ khép lại trang sách vừa đọc, ánh mắt Dương Hồng Quyên tìm đến Viên Phi, nhận ra anh đang chuyên chú nên cũng không nỡ quấy rầy. Cô lặng lẽ đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh. Sau khi xong việc, cô khẽ tựa người vào lan can hành lang bên ngoài lớp học, đôi chân khẽ khàng dậm nhẹ. Cái lạnh thấm sâu, khiến đầu ngón tay và gót chân cô đều tê buốt.
Cách Dương Hồng Quyên không xa, một nam sinh khác cũng dừng chân và bắt đầu động tác giậm nhẹ. Cô khẽ quay đầu, ánh mắt chạm phải nụ cười của người đó. “Lạnh quá,” chàng trai lên tiếng. Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, rồi lại tập trung vào không gian trước mặt.
Đúng lúc Viên Phi bước ra khỏi cửa phòng học, cánh tay vẫn ôm hờ trái bóng rổ quen thuộc. Ánh mắt anh lướt qua nam sinh kia một thoáng, rồi hướng về Dương Hồng Quyên, cất giọng: “Đi thôi em.”
Dương Hồng Quyên bước đến trước Viên Phi, khẽ nghiêng đầu, giọng mang theo chút kỳ lạ: “Đã mười giờ rồi ư?”
Viên Phi khẽ đáp: “Cũng sắp đến rồi.”
“Vậy để em về lớp cất sách đã.”
“Ở đây.” Giọng Viên Phi trầm ấm, anh nghiêng người, trao cho Dương Hồng Quyên một ánh nhìn.
Dương Hồng Quyên bất ngờ nhận ra hai chiếc cặp trên vai anh, khoảnh khắc ấy khiến cô bật cười thành tiếng, niềm vui lan tỏa.
Viên Phi xoay người bước đi. Dương Hồng Quyên cũng không chút do dự, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng anh.
Dưới ánh đèn khuya, sân bóng rổ đã vắng hoe khi Sân bóng rổ im ắng đón bước chân của Dương Hồng Quyên và Viên Phi. Thời gian đã điểm mười giờ, những trận đấu sôi nổi đã kết thúc, trả lại không gian tĩnh lặng. Viên Phi dẫn cô đến một góc khuất dưới trụ rổ, nơi cách xa những chàng trai vẫn còn lưu luyến trái bóng ở cuối sân. Màn đêm bao phủ, che đi ánh mắt của những người xung quanh, tạo cho họ một khoảng không gian riêng tư.
Viên Phi đặt hai chiếc túi xuống chân trụ rổ, một tay nâng niu quả bóng cam, khẽ tung hứng. Đôi mắt anh chăm chú dõi theo Dương Hồng Quyên. Cô khẽ chớp mắt, cất tiếng: “Bắt đầu luôn à? Anh đã hứa sẽ dạy em thật cẩn thận, sao lại nhìn em như vậy?”
“Sau khi anh đi, cái cậu bạn tên Quan Triết kia vẫn tiếp tục chỉ em sao?” Viên Phi lên tiếng hỏi.
Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu: “Cũng không khác gì mấy. Phần lớn những kỹ thuật bóng rổ của anh ta cũng đều học được từ thầy giáo mà thôi.”
“Cậu ta dạy em nhiều như thế, chắc hẳn em đã tiến bộ không ít nhỉ?”
“Không tệ lắm đâu.”
“Thế thì công lao cũng lớn đấy.”
Dương Hồng Quyên cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn Viên Phi: “Sao nghe lời anh nói có vẻ châm biếm thế nhờ?” Sau đó cười nói: “Anh ghen đấy à?”
“Cậu ta bị em từ chối mà vẫn kiên nhẫn phết nhỉ? Bộ cậu ta coi người làm bạn trai như anh đây chỉ là vật trang trí thôi sao?”
“Em đã dứt khoát từ chối anh ta rồi. Anh ấy đâu có theo đuổi em nữa, hai đứa bọn em vẫn là bạn bè bình thường thôi mà.”
“Thế sao cậu ta không đi dạy người khác? Thay vào đó là lại dạy em?”
Dương Hồng Quyên nói: “Không phải chỉ dạy mỗi mình em đâu. Hơn nữa đâu phải là anh ta dạy em, là anh dạy em mà. Từ lúc anh cầm tay chỉ dạy em, lúc đó em mới thảy được bóng vào rổ đó.”
“Vậy sao?”
“Thật mà!”
Cuối cùng Viên Phi cũng nở nụ cười: “Được rồi, để anh dạy lại cho em! Anh sẽ cố gắng cho tỷ lệ thảy bóng vào rổ của em lên đến 90% luôn.”
Viên Phi lại kiên nhẫn hướng dẫn Dương Hồng Quyên từng động tác ném rổ. Anh đứng ngay sau lưng cô, cẩn thận chỉ dẫn vài lần, rồi mới để cô tự mình thử sức. Dương Hồng Quyên chợt nhận ra, việc ném trái bóng cam này còn tiêu hao sức lực hơn cả những buổi chạy bộ, bởi vậy, hăng hái ban đầu của cô cũng dần tan biến sau một hồi luyện tập.
“Vừa hay, anh cũng mệt rồi này.” Viên Phi ở một bên cười nói.
Dương Hồng Quyên quay đầu, trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Ánh mắt Viên Phi kín đáo lướt một vòng quanh, nhận thấy không ai để tâm đến góc nhỏ này của họ, anh liền nhân lúc hướng dẫn khẽ vòng tay ôm lấy Dương Hồng Quyên từ phía sau, giọng trầm ấm thì thầm: “Thêm mười lần nữa thôi rồi mình đi. Lần này có phần thưởng đặc biệt.”
“Thưởng gì đó anh?” Dương Hồng Quyên tò mò hỏi.
“Em vào rổ một lần, anh sẽ hôn em một lần.” Viên Phi cười.
Hai bên tai của Dương Hồng Quyên ửng đỏ, ngoài miệng nói: “Anh bảo đây là phần thưởng đó hả?”
“Em cũng có thể chọn không cần mà.” Nói xong, Viên Phi buông cô ra. Anh đứng nhích cách cô xa một chút, nhường chỗ cho cô ném bóng.
Dương Hồng Quyên lặng im, ánh mắt hướng về phía khung bóng rổ, rồi khẽ giơ cao trái bóng. Sau một thoáng nhìn nhận khoảng cách, cô mới dứt khoát ném đi. Bóng trúng rổ, một dấu ấn lặng lẽ khắc sâu trong tâm trí cô. Nhặt lại trái bóng, cô cẩn trọng ngắm nghía thêm lần nữa trước khi thả tay. Lần này, bóng lại tìm đúng quỹ đạo, nhẹ nhàng lọt vào rổ, và trong lòng cô, con số “hai” được ghi nhớ. Tiếp theo đó là lần thứ ba, rồi thứ tư……
Từ phía bên kia sân, một trái bóng rổ lăn về phía giá bóng rổ nơi Dương Hồng Quyên đứng. Viên Phi nhanh chóng nhận ra, sải bước nhặt lấy quả bóng. Anh khẽ vỗ nhẹ vài cái xuống mặt sân, rồi từ khoảng cách xa, cánh tay vung lên, ném trái bóng về phía chàng trai đang tiến đến để nhặt nó. Người kia dễ dàng đón được bóng, một tiếng “cảm ơn” vang lên trước khi bóng rổ khuất dần dưới cánh tay cậu ta.
Khoảnh khắc Viên Phi quay lưng, Dương Hồng Quyên vừa kịp nhặt trái bóng lên từ mặt đất. Nụ cười ẩn chứa niềm vui nho nhỏ khẽ hé trên gương mặt thanh tú khi cô chậm rãi bước về phía anh.
“Em đã ném hết mười lần rồi sao?” Viên Phi dịu dàng hỏi.
Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, mái tóc nhẹ nhàng lay động: “Vâng, đã xong cả rồi.”
“Trúng được mấy quả?”
“Cả mười.”
“Trúng hết cả mười phát luôn à? Tỷ lệ thảy bóng trúng rổ của em cũng cao phết nhỉ? Anh vừa nhặt bóng cho người khác nên không giám sát được em.” Viên Phi cười nói.
Dương Hồng Quyên lập tức nói: “Đương nhiên là cả mười cái rồi! Em đếm kĩ lắm đó. Anh nghĩ em chỉ vì chút chuyện này mà lừa anh sao? Là do anh không nhìn kĩ thì có.”
“Được rồi. Thế bạn Dương Hồng Quyên này, phần thưởng của bạn sẽ là mười cái hôn.” Viên Phi nhỏ giọng nói bên tai cô.
Nụ cười khẽ khàng nở trên môi Dương Hồng Quyên khi cô cúi đầu. Sau đó, ánh mắt cô chậm rãi bao trọn sân bóng rổ đêm, dừng lại nơi những chàng trai vẫn còn hăng say dưới rổ đối diện, dù nơi ấy nằm khuất sau vệt sáng yếu ớt của đèn đường, tạo nên một không gian tĩnh lặng. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong lòng cô, liệu đây có phải là nơi anh muốn trao nụ hôn? Nhưng dù có tối đến đâu, vẫn có người mà. Sự e dè cố hữu trong cô chưa bao giờ cho phép cô tưởng tượng đến một tình huống như vậy. Một dòng điện vừa kích động vừa căng thẳng chạy dọc sống lưng.
Giữa khoảnh khắc vừa hồi hộp vừa xao xuyến ấy, Viên Phi nhanh chóng đặt lên vầng trán cô một nụ hôn phớt nhẹ, giọng anh trầm ấm: “Còn chín cái nữa. Chín cái nữa anh lại sẽ được hoàn thành trong tuần này.”
Dương Hồng Quyên thoáng ngẩn người, thế là kết thúc rồi sao? Nụ hôn của anh sao mà vội vã quá, như thể tranh thủ lúc cô còn chưa sẵn sàng, đến cả phản ứng cô cũng chưa kịp. Vậy mà mấy nụ hôn còn lại sẽ được thực hiện từ từ trong cả tuần này sao? Kết quả này thật khiến cô không ngờ. Trong lòng cô còn thoáng nghĩ anh sẽ trao cho cô cả chục nụ hôn nồng nàn nữa cơ.
“Bây giờ chúng ta phải trở về ký túc xá thôi, lát nữa sẽ đến giờ tắt đèn mất.” Viên Phi vừa bước đến dưới cột bóng rổ, nhặt chiếc cặp sách của cả hai lên, vừa khẽ cười với Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng dẫu có chút tiếc nuối, nhưng lại dâng lên một niềm mong đợi ngọt ngào cho những ngày sắp tới.
*
Dương Hồng Quyên và Viên Phi phần lớn chỉ có thể dành thời gian cho nhau vào buổi tối, bởi lẽ mỗi người một ngành học, ban ngày mỗi người một nơi. Trường rộng, căn tin cũng có vài khu nên ban ngày họ hiếm khi gặp được nhau, trừ phi nào có tiết tiếng phổ thông chung hoặc đã hẹn trước một địa điểm nào đó để chờ đợi.
“Mười hai giờ rưỡi trưa mai, hãy đợi anh ở phía sau căn tin mà em thường ghé qua, để nhận lấy phần thưởng của em.” Trong không gian yên tĩnh khi cả hai cùng nhau đọc sách buổi tối, Viên Phi nhẹ nhàng nói với Dương Hồng Quyên. Anh đã chủ động hẹn cô vào buổi trưa bởi buổi tối hôm sau anh đã có lịch trình đến gặp giáo sư Hoàng, không thể dành thời gian cho cô được.
Sự xuất hiện của sân tập luyện bóng đã thay thế những lùm cây xanh mát trước đây. Ngay cả những ngày không có buổi tập, thì sự bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, chỉ có việc đọc sách trong phòng học, cũng khiến họ không còn tìm đến nơi ấy nữa.
Đúng vào thời điểm mười hai giờ rưỡi trưa ngày hôm sau, Dương Hồng Quyên khéo léo tách khỏi các bạn cùng phòng, đến vị trí quen thuộc phía sau căn tin để chờ đợi Viên Phi. Anh nhanh chóng xuất hiện và trao cho cô một nụ hôn khẽ khàng lên mu bàn tay.
Bảy nụ hôn ngọt ngào đã trao, chỉ còn một cái cuối cùng vẫn đang chờ đợi. Thế nhưng, Viên Phi còn phải đến gặp giáo sư Hoàng, người đang ôm ấp những ý tưởng thiết kế, thời gian cho những buổi hẹn hò riêng tư dường như càng thêm đỗi eo hẹp. Dương Hồng Quyên và Viên Phi đã ba ngày không gặp mặt, chỉ còn tiếng nói ấm áp vọng về từ chiếc điện thoại.
Cùng thời gian ấy, lớp của Dương Hồng Quyên rộn ràng bài thi cuối kỳ của lớp thể dục. Với sự cố gắng không ngừng, điểm của Dương Hồng Quyên đã đạt đến con số cao nhất. Trong cuộc gọi hiếm hoi của Viên Phi, cô đã hào hứng kể cho anh nghe về niềm vui này.