Dương Hồng Quyên không ngờ Viên Phi lại chọn con đường dẫn vào lùm cây. Ban đầu, cô sững sờ, rồi tim đập thình thịch. Cô hiểu rằng, ở nơi ấy, họ sẽ khuất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, mọi hành động đều trở nên bí mật. Nỗi lo lắng và sự mong đợi lẫn lộn, cô im lặng bước theo anh.
Khi Viên Phi dẫn cô tiến vào đám cây cối rậm rạp, sự lo lắng trong lòng cô tăng dần. Mỗi khi cô tưởng rằng anh sẽ dừng lại, anh ấy lại tiếp tục đưa cô vào sâu hơn, tiến sâu vào lùm cây. Khi anh dừng bước, cô cũng dừng lại theo.
Một chút ánh sáng mờ ảo trong lùm cây chỉ đủ để thấy bóng người bên cạnh. Nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, ngoài tiếng gió lạnh thổi qua cành cây, sự tĩnh lặng càng thêm đáng sợ trong bóng tối.
Dương Hồng Quyên đứng chôn chân tại chỗ. Đôi mắt cố gắng thích nghi với màn đêm đen kịt bao trùm xung quanh.
“Lạnh không em?” Viên Phi hỏi.
“Lạnh ạ.” Dương Hồng Quyên bừng tỉnh, gật đầu. Cô vừa lo mà cũng vừa lạnh nữa.
Viên Phi nói: “Anh đã nói bên ngoài lạnh rồi mà. Ở trong phòng đọc sách là ấm áp nhất đấy.”
Dương Hồng Quyên không lên tiếng.
“Em đâu có chịu ngồi yên trong phòng đọc sách đâu.” Viên Phi thở dài nói.
Dương Hồng Quyên lập tức phản bác: “Nào có? Em đâu có lơ đễnh!”
Viên Phi xoay người cô lại. Cánh tay vòng cô, ôm vào trong ngực, ở bên tai cô cười nhẹ nói: “Lạnh thì anh cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
Khoé miệng Dương Hồng Quyên hơi nhếch lên.
“Bây giờ còn lạnh không em?”
“Em hết lạnh rồi.”
“Anh vốn dự định đợi trời không lạnh nữa mới dẫn em ra ngoài nhưng sợ em tối khó ngủ, đi học lại không tập trung nên đành phải đưa em đi ngay bây giờ. Trời lạnh thế này, em đừng để bị ốm.”
Dương Hồng Quyên đáp: “Em không sao đâu mà.”
Viên Phi cười khẽ: “Vậy nên, giờ em có vui không?”
“Vui ạ.”
“Nếu như anh mất ngủ, em cũng sẽ như thế này sao?”
Bên tai Dương Hồng Quyên nóng lên, cô lập tức nói: “Đương nhiên là không phải rồi! Anh đừng tưởng rằng cái gì anh cũng biết nhé!”
“Đó là do anh ôm còn chưa đủ chặt!” Viên Phi nói xong, lại nắm chặt tay đang ôm eo cô.
Mặt Dương Hồng Quyên ửng đỏ, nhưng đúng thật là cô vô cùng thích anh ôm cô như thế này. Càng chặt cành tốt. Vì thế, cô không phản bác.
Cô chìm trong vòng tay Viên Phi, không còn nghe thấy gì. Họ đứng yên giữa rừng cây, thời gian như ngừng trôi. Gió lạnh thấu xương nhưng cái ôm ấy, tình yêu ấy, đã tạo ra một nguồn năng lượng, đốt cháy mọi cảm giác lạnh giá.
Mãi một lúc sau, Viên Phi mới nhẹ nhàng di chuyển bàn tay từ lưng Dương Hồng Quyên lên sau gáy cô, khẽ ấn đầu cô vào lồng ngực mình. Tư thế anh ôm cô đã thay đổi. Dương Hồng Quyên vùi mặt vào ngực người đối diện, lắng nghe nhịp tim anh. Tiếng tim anh đập mạnh mẽ, đồng điệu với nhịp tim cô. Dương Hồng Quyên nghe thấy hai trái tim đang cùng hòa chung một nhịp, một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng.
Sau một khoảng thời gian, Viên Phi buông lỏng vòng tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu nhìn. Dương Hồng Quyên ngước mắt, ánh mắt hai người giao nhau. Trong thứ ánh sáng mờ ảo, họ đọc được những cảm xúc ẩn sâu trong mắt đối phương. Dương Hồng Quyên cảm nhận được khoảnh khắc mong đợi sắp đến, trái tim càng đập rộn ràng hơn nhưng cô vẫn giữ im lặng, cố tỏ ra mình bình tĩnh.
Họ nhìn nhau thật lâu, rồi Viên Phi cúi đầu. Trán anh chạm vào trán cô, giữ nguyên tư thế. Nhưng cô nghe thấy tiếng thở dồn dập, nặng nề của anh. Ngực cũngbắt đầu thở gấp. Trong lòng cả hai đều trào dâng sự nôn nóng khó kiềm chế.
Bỗng nhiên, Dương Hồng Quyên cảm giác trên trán không còn, anh kéo khoảng cách với cô. Nhưng ngay sau đó anh lại chậm rãi cúi đầu, hơi thở nóng ẩm đập vào mắt cô, đập vào chóp mũi cô, rồi dần dần trượt xuống. Cô đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đó là chuyện cô luôn tò mò và mong đợi. Cô nhớ tới cảm giác Tống Giai nói về nụ hôn, nhớ tới những miêu tả trong sách, trái tim nhảy tít cả lên, “bịch bịch bịch”, “ba đa ba đa bum”. Cô cảm giác được đôi môi anh đang từ từ tiến sát môi mình. Cô ngửa đầu, khó kiềm chế hơi thở, vừa khẩn trương, vừa như đang ngầm cho phép.
Cuối cùng, môi Viên Phi chạm vào môi cô. Nhưng đúng lúc ấy, cô không nhịn được mà hắt xì, liên tiếp mấy cái. Bàn tay anh đang nâng mặt cô liền buông thõng. Sau tràng hắt xì đó, nụ hôn của họ chỉ thoáng qua, bỏ lỡ thời khắc hoàn hảo.
Dương Hồng Quyên quay mặt đi, để che giấu ngượng ngùng cùng tiếc nuối. Tại sao cô lại hât xì ngay thời khắc mấu chốt tận mấy cái vậy chứ? Dương Hồng Quyên vô cùng ảo não. Nhưng cái cảm giác anh nhẹ nhàng chạm vào, cũng làm cho cô thích chết đi được. Môi anh rất mềm mại, trong mùa đông giá rét có chút lạnh lẽo. Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, cho dù chỉ là rất nhẹ, cho dù thoáng qua rồi biến mất, cũng làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo. Hôn thực sự là một điều rất tuyệt vời. Cô mím môi chưa hết ý, nhưng cuối cùng tiếc nuối bọn họ chỉ hôn một cái, căn bản không phải hôn môi. Cô che giấu sự tiếc nuối cùng xấu hổ.
Viên Phi cũng không ngờ tới anh vừa mới đụng tới cô liền hắt xì mấy cái, hành động của anh bị cắt đứt, nhất thời có chút bối rối, còn có chút xấu hổ. Anh cởi nút áo khoác, mở hai tay ra, quấn cô vào áo khoác, một lần nữa mang vào trong vòng tay anh. Anh ngoài miệng nói: “Em hắt xì rồi, đừng để thành bệnh thật.”
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, Dương Hồng Quyên thoáng chút hụt hẫng. Cô vội nói: “Em hắt xì vì gió lạnh, không phải do em yếu. Em không có dễ bệnh thế đâu.”
Viên Phi cúi đầu nhìn người trong lòng. Anh khẽ mỉm cười.
Họ vẫn đứng như vậy trong lùm cây, chịu đựng cái lạnh thấu xương khiến mũi cay, tay chân cứng đờ, nhưng không ai muốn phá vỡ sự im lặng. Họ trò chuyện, lúc bằng tiếng phổ thông, lúc bằng thuật ngữ chuyên môn, nhưng lòng vẫn cảm thấy xao động. Sự hối tiếc vừa nãy cứ lan rộng, khiến cả hai đều cảm thấy không cam lòng.
Cuối cùng, không ai nói tiếp được gì nữa cả.
Viên Phi nâng niu gương mặt cô, đôi mắt anh không rời khỏi cô. Dương Hồng Quyên ngẩng đầu, vừa ngượng ngùng vừa mong chờ, ánh mắt lay động.
“Hai đứa mình…..làm lại lần nữa nhé?” Viên Phi thấp giọng hỏi.
Dương Hồng Quyên hiểu rõ ý đồ của anh. Gương mặt cô đỏ bừng. Cô nhìn anh tiến sát lại gần. Tim cô đập loạn nhịp, và rồi môi ấy lại một lần nữa phủ lên môi cô. Dương Hồng Quyên khép mi. Lần này không có tiếng hắt xì nào, môi anh dán chặt lên môi cô. Ban đầu có hơi bất động, rồi nhẹ nhàng cọ xát. Đôi môi lạnh lẽo dần trở nên ấm nóng. Một lúc sau, anh ngậm lấy môi dưới của cô. Rồi đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng bé nhỏ kia. Cô hoảng hốt, toàn bộ thần kinh căng thẳng.
Dương Hồng Quyên đắm chìm trong nụ hôn của anh, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng. Cô chưa bao giờ cảm thấy như thế.
Từ một nụ hôn ngây ngô, Viên Phi nhanh chóng thuần thục, khiến Dương Hồng Quyên hoàn toàn bị động. Cuối cùng bị anh hôn đến không còn sức chống cự.
Sau nụ hôn, cô thở hổn hển, hơi thở của anh cũng nặng dần.
Viên Phi nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cô, vuốt v.e những sợi tóc rối tung do gió, nhìn cô thở d.ốc. Anh khẽ mỉm cười. Trong ánh sáng mờ ảo, anh thấy gò má cô ửng hồng. Thoạt nhìn, trông cô thật quyến rũ.
Dương Hồng Quyên cúi đầu, hơi thở có chút gấp gáp, len lén mỉm cười.
Viên Phi lại đem cô kéo vào trong ngực, đem đầu của cô ấn vào trong ngực anh, để cho cô ở trong ngực anh mà thở d.ốc. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, Viên Phi khẽ hắng giọng, cúi đầu nói: “Chúng ta đi thêm một chút nữa rồi về, được không em?”
Dương Hồng Quyên gật đầu: “Được ạ.”
Hai người tiếp tục đi dạo một chút rồi mới quay về.
Nằm trên giường ký túc xá, Dương Hồng Quyên chìm đắm trong ký ức ở trong lùm cây. Nụ cười ẩn chứa điều gì đó của anh trong bóng đêm, cùng với cảm giác nụ hôn ấy, hoàn toàn khác biệt so với những gì cô biết về Tống Giai và những trang sách. Đêm hôm đó, cô không thể nào yên giấc, cứ lăn qua lăn lại vì quá đỗi xao động.
*
Dương Hồng Quyên, Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu cùng nhau dùng bữa tại căn tin. Kể từ khi Tống Giai bắt đầu hẹn hò với Trần Vĩ, cô ấy ít khi ăn cùng họ.
“Tống Giai lại đi ăn với bạn trai rồi phải không?” Trương Miểu Miểu hỏi.
Dương Hồng Quyên gật đầu: “Vừa tan học, cậu ấy đã gọi cho Trần Vĩ. Bảo anh ấy rằng cứ gọi món trước rồi chờ cậu ấy đến.”
“Tớ cũng muốn có bạn trai.” Hứa Đồng bĩu môi.
Trương Miểu Miểu nói tiếp: “Tớ cũng muốn có bạn trai nữa.”
Dương Hồng Quyên không nói gì, chỉ vùi đầu ăn cơm.
“Quyên Quyên này, cậu với anh chàng trợ giảng kia sao rồi? Tớ cảm thấy anh ấy khá quyến rũ đó nha.” Hứa Đồng nhìn Dương Hồng Quyên hỏi.
Dương Hồng Quyên ngẩng đầu nói: “Giờ tớ chỉ muốn tập trung học thôi, sắp thi rồi.”
Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu giương mắt nhìn nhau.
“Quan Triết cũng không tồi mà. Ở khoa tiếng Anh của tớ, rất nhiều người muốn làm bạn gái của anh ấy đó. Thế mà cậu lại không thích, tiếc thật luôn.”
Dương Hồng Quyên nhìn về phía Trương Miểu Miểu: “Cậu thích hả?”
Trương Miểu Miểu vội chối: “Đương nhiên là không rồi.” Cô ấy nhỏ giọng nói tiếp: “Có điều, tớ nghe bảo là hoa khôi của lớp thích anh ấy đó.”
Dương Hồng Quyên cũng chẳng mảy may quan tâm đến chuyện này.
Trong căn tin, vài người vừa ăn vừa tán gẫu.
*
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, lịch thi thể dục và các môn tự chọn được xếp sớm hơn so với các môn chuyên ngành. Các bài kiểm tra thể thao được thông báo trước vài tuần, bao gồm chạy, nhảy xa và ném rổ. Chạy bộ và nhảy xa không thành vấn đề, Dương Hồng Quyên đều có thể đạt điểm tối đa, nhưng ném rổ thì không chắc chắn, trong mười quả chỉ có thể ném trúng khoảng năm quả.
Sát ngày thi, ai nấy đều miệt mài luyện tập các môn. Dương Hồng Quyên cùng vài bạn nữ xếp hàng tập ném rổ, còn ba bạn cùng phòng cô thì luyện chạy bộ và nhảy xa.
Đến lượt Dương Hồng Quyên, cô nhặt quả bóng rổ, đứng vào vạch quy định và ném về phía rổ. Kết quả là bóng bay quá cao, hoàn toàn trượt mục tiêu. Cô thở dài, tiếc nuối hiện rõ trên gương mặt.
“Góc độ chưa chuẩn, lực tay cần điều chỉnh lại.” Giáo viên thể dục nhận xét, rồi tiếp tục: “Người kế tiếp!”
Vì thế nữ sinh tiếp theo ném tiếp, Dương Hồng Quyên kiên nhẫn xếp hàng chờ đến lượt mình lần nữa.
Quan Triết ôm một quả bóng rổ đi tới, vỗ bóng trước mặt Dương Hồng Quyên, hỏi: “Em xếp hàng ở đây có thể luyện mấy lần?”
Lý do Dương Hồng Quyên xếp hàng là để được giáo viên thể dục hướng dẫn kỹ thêm chút nữa.
“Ném rổ cần luyện tập nhiều, em muốn quả bóng này thì cứ cầm lấy: “Quan Triết nói, giọng điệu thân thiện.
Dương Hồng Quyên hỏi: “Quả bóng này anh lấy ở đâu vậy?”
Quan Triết nói: “Trước khi vào lớp, tôi có xin thầy lấy thêm một quả.”
Cô cảm thấy bản thân cần luyện tập nhiều hơn, vì vậy liền nói: “Vậy tôi mượn một chút, được không?”
“Vừa nãy tôi có bảo là, nếu em muốn thì cứ lấy đi.”
Dương Hồng Quyên muốn đạt điểm cao môn ném bóng vào rổ này, nói: “Cảm ơn.”
Quan Triết lại vỗ một cái, chuyền bóng cho Dương Hồng Quyên. Thế nhưng cô lại không bắt được, thấy bóng lăn trên mặt đất thì vội vàng đuổi theo. Khi cô đuổi kịp bóng, điểm dừng chân là dưới một giá bóng rổ khác. Quan Triết cũng theo sát. Cô nhặt bóng lên và lại ném nó lên cao.
Quan Triết kiên nhẫn dạy cô cách sử dụng lực cổ tay phải một cách khéo léo.
Dương Hồng Quyên nói: “Những điều anh nói, tôi đều nắm được.”
Quan Triết mỉm cười, nói: “Vậy thì thử ném thêm một lần nữa xem nào.”
Dương Hồng Quyên nói: “Càng ngày càng lệch hướng.”
Lúc này, Lưu Tư Vũ bước đến. Cô ta nhìn Dương Hồng Quyên, hỏi: “Tớ có thể tập cùng cậu không?”
“Được thôi. Nhưng đây là bóng của anh ấy.” Dương Hồng Quyên chỉ về phía Quan Triết.
Lưu Tư Vũ nhìn về phía Quan Triết: “Quan Triết, tôi có thể luyện tập chung được không?”
Quan Triết tuy nhíu mày, nhưng vẫn đáp: “Luyện đi, luyện đi.”
Triết luôn ở bên cạnh nhắc nhở những điều cần chú ý. Còn khi Lưu Tư Vũ ném, Quan Triết thì vẫn không quan tâm mà tiếp tục nói chuyện với Dương Hồng Quyên.
“Anh Phi, không bằng cậu dạy cô ấy ném bóng đi? Chứ tôi thấy chẳng đâu vào đâu cả.”
Vừa lúc Dương Hồng Quyên hoàn thành cú ném rổ, một tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý của cô. Dương Hồng Quyên lập tức quay lại, bắt gặp hình ảnh Liêu Cường và Viên Phi đứng cách họ vài mét, ánh mắt không rõ đã dừng lại bao lâu. Dẫu vậy, điều khiến lòng cô xao xuyến chính là sự hiện diện của Viên Phi. Một niềm vui âm thầm trỗi dậy, cô không hiểu sao anh lại xuất hiện ở nơi này, nơi vốn là sân tập thể dục của lớp cô. Nhưng vẻ ngoài lạnh nhạt vẫn bao trùm mối quan hệ chưa công khai của họ.
Viên Phi nhìn cô chăm chú, anh nói: “Tôi chưa bao giờ dạy người khác.”
Dương Hồng Quyên sửng sốt. Dù cho anh có vờ như không biết cô thì cũng đâu cần phải đến mức đó đâu chứ?
Liêu Cường nói: “Giúp người là một niềm vui mà! Tôi thấy cậu bạn bên cạnh dạy mấy lần cũng chẳng hiệu quả mấy. Hay là mình tốt bụng, chỉ dạy người ta chút đi?”
Quan Triết và Lưu Tư Vũ đồng loạt hướng mắt về phía Viên Phi. Họ biết rõ Viên Phi, nhưng lại mù mờ về mối quan hệ giữa anh và Dương Hồng Quyên. Nghe Liêu Cường nói vậy, Quan Triết khẽ hừ một tiếng đầy ngờ vực, lẽ nào chỉ cần Viên Phi “chỉ điểm” cho Dương Hồng Quyên một chút thì cô có thể làm được liền sao?
Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên nói: “Vấn đề của em là không có kỹ thuật thay vào đó là bạo lực. Thảy bóng vào rổ mà chỉ biết dùng lực thôi thì cũng vô dụng.”
Dương Hồng Quyên liếc mắt nhìn Viên Phi một cái. Lần đầu tiên cô bị người ta nói cô bạo lực. Từ đó đến giờ, cô chỉ toàn nghe người ta khen mình thông minh mà thôi.
Viên Phi đi đến trước mặt Dương Hồng Quyên rồi dừng lại: “Đưa tay cho anh.”
Khi Dương Hồng Quyên đưa tay tới, Viên Phi liền nắm cổ tay coi. Ngón tay kia vẫn nhẹ nhàng điểm trên mu bàn tay. Miệng anh hướng dẫn tỉ mỉ về cách dùng lực một cách khéo léo.
“Đã nhớ kỹ chưa?” Viên Phi hỏi.
“Những điều này, em đều hiểu rõ rồi.” Dương Hồng Quyên cười gượng nói.
“Vậy thì, anh đành phải đích thân mình dạy em thôi nhỉ?” Viên Phi nói.
Ánh mắt của Quan Triết, Lưu Tư Vũ và Liêu Cường đều đổ dồn về phía bọn họ. Quan Triết nhíu mày, vẻ mặt Lưu Tư Vũ vẫn nhàn nhạt, còn Liêu Cường thì lộ rõ vẻ thích thú xem kịch.
Dương Hồng Quyên khẽ lắc đầu: “Không cần đâu mà, không cần anh giúp đâu. Em tự luyện tập được, cám ơn anh nhiều.”
“Anh thì thấy cần đấy.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên nhìn anh. Vừa rồi, trước mặt mọi người, anh còn nói không dạy cơ mà? Tự nhiên giờ lại nói trước mặt mọi người là cần phải dạy là sao?
“Xoay người, cầm bóng. “Viên Phi quả quyết “ra lệnh”.
Dương Hồng Quyên hai tay ôm lấy trái bóng, xoay người theo hướng dẫn. Từ phía sau, Viên Phi vòng tay tới, nắm chặt lấy đôi tay cô, hướng dẫn tỉ mỉ cách dùng cổ tay để đẩy bóng. Khoảnh khắc ấy, Dương Hồng Quyên thoáng cảm thấy như vòng tay anh đang ôm trọn lấy mình.
“Ném bóng nào!” Viên Phi nói một câu.
Dương Hồng Quyên dùng cổ tay đẩy bóng ra. Đôi mắt của tất cả mọi người đều dõi theo chuyển động của trái bóng.
“Vào rồi!” Người hô to nhất chính là Liêu Cường.
Dương Hồng Quyên vui vẻ không thôi.
Quan Triết không ngờ Dương Hồng Quyên ném bao nhiêu lần cũng không trúng, ấy thế mà lần này một phát đã ăn.
Viên Phi cong môi: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Dương Hồng Quyên nghiêng đầu nhìn anh.
Anh ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Mười giờ tối nay sau khi đọc sách xong, anh sẽ dạy em kĩ hơn.”
Không biết vì sao mà hai tai của Dương Hồng Quyên nóng bừng lên. Bởi vì họ sẽ làm như lần trước, đi vào trong lùm cây kia mỗi đêm để hôn nhau. Có điều, nếu như anh nói đêm nay sẽ dạy cô thảy bóng, vậy sẽ không vào kia đâu nhỉ?