Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 49



Dương Hồng Quyên nói: “Tôi vẫn còn nhớ chứ.”

“Nhớ ra từ khi nào?” Viên Phi thản nhiên nói.

Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông trước mặt như xuyên thấu trái tim Dương Hồng Quyên, khơi dậy bao cảm xúc ngổn ngang. Hình ảnh anh, một vị khách hạng Bạch Kim đáng ghét đã gieo rắc thất bại vào những dòng nhật ký nghề của cô, lại hiện về rõ mồn một. Lòng cô nghẹn lại, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy: “Hỏi như vậy… có còn quan trọng không? Chẳng lẽ… anh nghĩ tôi đã từng có khoảnh khắc nào nhớ đến anh sao?”

Viên Phi lập tức nói: “Đương nhiên là tôi không quan tâm rồi.”

“Anh hỏi tôi như vậy, tôi sẽ cho là anh vẫn còn bận tâm đấy.” 

Ánh mắt Viên Phi đổ dồn về phía Dương Hồng Quyên, kèm theo đó là ngữ điệu đầy vẻ giễu cợt. Thật nực cười, cô lấy quyền gì mà chế nhạo anh? Một sự khó hiểu kỳ lạ dâng lên nhưng lại anh chỉ im lặng, đáp trả bằng cái nhìn băng giá.

Viên Phi ung dung dưới chiếc ô, nước mưa ngoan ngoãn trượt dài trên bề mặt vải mà không dám làm phiền đến anh. Dương Hồng Quyên thì khác, cô để mặc những hạt mưa nhỏ li ti mơn man trên tóc, trên da thịt. Ngước nhìn bóng hình cao ráo khuất sau vòm ô, cô cảm nhận rõ từng giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống, chạm vào cả đôi mắt đang cố gắng nhìn theo anh, khiến hàng mi ướt át khẽ động.

   “Không phải cô làm ở Thanh Hàng sao? Thế mà giờ lại chuyển đến Trường Cát vậy?” Sau một lúc lâu, Viên Phi lại hỏi.

Dương Hồng Quyên giơ tay lau nước trên khoé mắt: “Anh bận tâm thế à?”

“Đương nhiên là không rồi. Chỉ là năm đó cô tốn bao nhiêu tâm tư để có thể vào được Thanh Hàng, thế mà giờ đây lại đến Trường Cát làm việc. Không phải là rất nực cười sao?”

“Đây là chuyện riêng của tôi. Anh bận tâm thì tôi cũng không cho anh biết được.”

“Tôi không có một chút bận tâm nào về cô hết.”

Dương Hồng Quyên nở nụ cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Viên Phi không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi lớn lao ở Dương Hồng Quyên. Người con gái ấy dường như đã gạt bỏ mọi chuyện cũ sang một bên, thay vào đó là thái độ đầy mỉa mai mỗi khi đối diện với anh. Anh tự hỏi, điều gì đã ban cho cô ấy sự tự tin đến thế?

Dương Hồng Quyên bất ngờ nghiêm nghị cất lời: “Dẫu trước đây tôi đã từng sai trái với anh, thì cách anh hành xử thật khiến người ta không thể tùy tiện chấp nhận. Nhưng thôi, xem như đây là hình phạt cho tôi, sau này chúng ta sẽ tính sổ.”

“Tôi đã làm gì?” Viên Phi đáp lại bằng giọng băng giá.

Dương Hồng Quyên chẳng buồn đáp lại, chỉ khẽ xoay người, dứt khoát rời đi như một cơn gió thoảng.

Viên Phi không rời mắt khỏi bóng lưng đang dần khuất sau làn mưa. Cái giọng điệu và điệu bộ của cô cứ như thể anh đã làm điều gì đó tồi tệ lắm. Cái kiểu vênh váo tự cho mình là đúng ấy, thật đáng buồn cười.

Mưa rơi không nặng hạt nhưng cũng đủ để thấm ướt từng lớp vải trên người. Viên Phi dõi theo bóng hình nhạt nhòa dần trong màn mưa, khẽ liếc chiếc ô trong tay, gương mặt anh không gợn sóng, lạnh lùng cất bước về phía khách sạn. Đôi chân dài sải bước mạnh mẽ, nhanh chóng bỏ lại Dương Hồng Quyên phía sau. Ánh mắt anh kiên định nhìn thẳng, tựa như cô chỉ là một bóng hình vô vị lướt qua, bờ vai họ chạm nhau hờ hững.

Dương Hồng Quyên lơ đãng nhìn theo bóng lưng anh khuất dần. Bước chân cô chầm chậm, chẳng buồn để tâm đến cơn mưa đang nặng hạt, chẳng thiết tha tìm về chốn trú chân ấm áp. Vài bước chân hờ hững trôi qua, cô bất chợt dừng lại, ánh mắt cô đơn lặng lẽ dõi theo chiếc cầu bắc qua dòng Seine.

Thủ đô Paris hoa lệ không còn quá xa lạ với cô, những nhịp cầu bắc qua dòng sông Seine cũng in hằn bao dấu chân. Cô đã từng chứng kiến vô số lần những chiếc khóa tình yêu lấp lánh, minh chứng cho ước nguyện trăm năm của các cặp đôi. Trong màn mưa giăng mắc, những cây cầu ấy càng thêm phần ảo diệu, gợi nhớ về một thời yêu đương nồng nhiệt của riêng cô. Khi ấy, cả hai đều tin vào lời hẹn ước vĩnh cửu, trao nhau những chân tình không chút giả dối. Chỉ là, dòng chảy thời gian đã cuốn trôi tất cả, mà người thay đổi ở đây chính là cô.

   Dẫu vậy, những ngày đầu chia xa, trong lòng cô thoáng hiện lên viễn cảnh tương phùng. Liệu khi ấy, cô sẽ day dứt khôn nguôi, hay anh mang theo oán hờn? Và liệu cô còn đủ can đảm cất lời chào: “Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”. Nhưng sáu năm đằng đẵng trôi qua, những suy nghĩ thuở nào đã tan biến. Những năm tháng này của cô không thể gói gọn trong hai chữ “hối hận”. Đó là lựa chọn, và cô sẽ không bao giờ nhắc đến. Ký ức dù khắc sâu đến tận xương tủy cũng chỉ là dĩ vãng, một chương đã khép lại, yên vị trong miền hồi ức. Hơn nữa, cuộc sống bôn ba khắp chốn chẳng còn cho cô thời gian hay tâm trí để ngoảnh lại.

Tuổi trẻ tựa cánh chim bay xa, cô của hiện tại đã hoàn toàn khác biệt. Cuộc gặp gỡ này, những lời định nói chẳng còn chút ý nghĩa. Hình bóng anh trong ký ức đã nhạt nhòa, những chuyện cũ cũng chẳng còn vương vấn. Thực tế phũ phàng chứng minh, câu “Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?” nghẹn ứ nơi cổ họng. Lòng cô trĩu nặng bởi sự áy náy bị cơn giận dữ lấn át. Công việc này, cô trân trọng đến nhường nào, nỗ lực bao nhiêu, vậy mà tất cả lại bị phủi bỏ một cách dễ dàng. Sự khó chịu dâng lên nghẹn đắng.

Dương Hồng Quyên hy vọng rằng, sau này khi cô nhận nhiệm vụ bay đi đâu cũng sẽ không gặp phải anh thêm lần nào nữa.

Viên Phi và phi hành đoàn của hãng hàng không Trường Cát cùng tạm trú tại một khách sạn. Chuyến công tác đột xuất khiến anh phải ở lại, và nơi này là lựa chọn duy nhất còn phòng trống. Vừa đến sảnh, anh khép chiếc ô, đẩy cửa bước vào. Bất ngờ, một vài cô gái lướt qua trước mặt, vô tình để lọt vào tai anh vài câu chuyện phiếm khi họ lướt ngang, khiến bước chân anh khẽ khựng lại.

“Không phải chúng ta đợi Dương Hồng Quyên cùng đi ăn tối sao?”

“Tâm trạng cô ấy có vẻ không ổn. Sau khi hoàn thành báo cáo, tôi thấy cô ấy rời khỏi khách sạn. Chắc là ra ngoài dùng bữa, tiện thể hít thở chút không khí trong lành rồi á.”

“Suốt hành trình, cả tổ tiếp viên mình ai nấy đều thay phiên nhau nghỉ ngơi. Mà riêng mỗi cô ấy vẫn âm thầm quan sát vị khách đặc biệt kia. Thậm chí còn chờ mong chờ một phản hồi tích cực khi người ấy dùng bữa, nhưng sự thật phũ phàng, tất cả những gì cô ấy nhận được chỉ là một đánh giá nhàn nhạt: Bình thường. Cô ấy không vui, rầu rĩ cũng là chuyện dễ hiểu thôi mà.”

Tại Trường Cát, đẳng cấp của hành khách được phân định rõ ràng qua màu sắc của những tấm thẻ. Khách thẻ vàng nghiễm nhiên được gọi là “cha thẻ vàng”, còn khách thẻ bạch kim lại càng được kính trọng hơn với danh xưng “ông nội thẻ bạch kim”. Lý do rất đơn giản: khối tài sản khổng lồ của họ đã “mua” lấy sự ưu ái đặc biệt từ hãng hàng không. Họ là những “vị khách VIP” đúng nghĩa, nơi mỗi đồng tiền họ chi ra đều có trọng lượng ngàn vàng. Bởi vậy, khi đối diện với họ, đặc biệt là những “ông nội thẻ bạch kim” quyền lực, các tiếp viên phải giữ thái độ phục vụ hoàn hảo đến từng chi tiết. Chỉ cần một lời phàn nàn từ họ, mọi nỗ lực của tiếp viên có thể tan thành mây khói, thậm chí còn phải đối mặt với những hình phạt nghiêm khắc về hiệu suất và vị trí công việc.

   Bước chân của những cô gái ấy khuất dần sau cánh cửa khách sạn khép lại. Cả thanh âm trò chuyện của họ cũng tan vào không gian, để lại Viên Phi với sự tĩnh lặng.

Ký ức về khoảnh khắc trên chuyến bay đến Paris chợt ùa về trong tâm trí Viên Phi. Anh nhớ rõ vị tiếp viên trưởng ân cần hỏi han cảm nhận của mình về chất lượng phục vụ. “Bình thường” là câu trả lời thốt ra khi ấy giờ đây lại gieo vào lòng anh một nghi hoặc. Liệu thái độ lạnh lùng và những lời lẽ sắc bén của cô khi đối diện với Dương Hồng Quyên vừa rồi có phải xuất phát từ hai chữ “bình thường” vô tình ấy?

Khi Viên Phi đặt chân vào phòng, bóng tối đã bao trùm không gian bên ngoài. Anh lặng lẽ tựa mình vào khung cửa, làn khói thuốc mỏng manh tan vào hư vô. Cuộc đối thoại vừa rồi vẫn còn văng vẳng, chẳng một lời nào về người cô ấy, chỉ có sự oán trách anh đã “làm điều tồi tệ”, một phép so sánh nghiệt ngã đặt ngang những tổn thương của cô. Giữa họ, mọi thứ dường như được phân định rạch ròi đến đau lòng. Đôi mắt anh khẽ nheo lại, dõi theo những vệt sáng lay lắt ngoài kia, ẩn chứa bao nhiêu dằn vặt.

Viên Phi vừa tắm xong. Ngoài trời quang đãng, không có hạt mưa nào rơi. Anh tìm một tư thế thoải mái, dựa vào đầu giường và bắt đầu đọc tài liệu trên tay.

Vừa đúng lúc, tiếng điện thoại reo lên từ phòng khách. Anh vươn tay cầm lấy, ngữ khí lạnh nhạt buông một tiếng: “Nghe.” Bên kia truyền đến một giọng nói có phần khó chịu bằng tiếng Trung: “Nước ở phòng của anh tràn sang phòng tôi rồi.”

Thanh âm quen thuộc khẽ khàng lọt vào tai anh. Ánh mắt anh khựng lại trên dãy số điện thoại bàn, một sự trùng hợp đến kỳ lạ: đó chính là số phòng sát vách.

“Sao có thể?” Anh bật thốt lên bằng tiếng Trung, trong lòng dâng lên một cơn sóng ngầm.

Chưa kịp đợi câu trả lời, đường dây đã im bặt.

Viên Phi buông điện thoại, ánh mắt miễn cưỡng lướt qua những trang tài liệu, nhưng một lực hút vô hình nào đó đã kéo anh rời khỏi giường. Anh bước ra ngoài, ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa phòng sát vách.