Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 50



Mùi hương dịu dàng phả ra, vây lấy không gian. Viên Phi ngước mắt, trước mặt là Dương Hồng Quyên với mái tóc xoăn buông xõa đầy quyến rũ. Chiếc váy ngủ lụa đen mỏng manh hờ hững trên người cô, cổ áo trễ nải hé lộ đường cong gợi cảm, viền ren tinh tế ôm lấy khuôn ngực đầy đặn. Vài giọt nước còn vương trên làn da trắng mịn như ngọc. Cô vừa bước ra từ phòng tắm. Ánh mắt Viên Phi khẽ lướt qua, rồi dừng lại ở không gian phía sau, giọng điệu vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững: “Chỗ nào bị rỉ nước?”

Dương Hồng Quyên khẽ xoay người, ánh mắt hất nhẹ về phía chiếc giường ngủ. Theo hướng cằm cô chỉ, Viên Phi dời tầm nhìn đến chiếc giường lớn. Nằm im lìm trên đó là một chiếc đèn pin, một chiếc khăn lụa mềm mại và vài đôi vớ đen bí ẩn. Ánh mắt anh khẽ trượt xuống gầm giường, mang theo một dấu chấm hỏi lặng lẽ.

“Ở phía đầu giường kia kìa.” Dương Hồng Quyên dịu giọng nhắc nhở. Vừa dứt lời, một tiếng hắt xì khẽ khàng thoát ra.

Viên Phi bất chợt nhận ra một vũng nước dưới chân giường. Anh khẽ nhíu mày, bước tới xem xét kỹ lưỡng. Ánh mắt anh dò xét từ vệt nước đến toàn bộ không gian xung quanh. Mất một thoáng suy tư về cách bố trí của hai căn phòng, anh khẳng định trong lòng, không còn nghi ngờ gì nữa, vũng nước này chính là từ phòng anh mà ra.

“Cô nên gọi cho lễ tân.” Viên Phi hờ hững buông một câu, ánh mắt vẫn dán vào nơi khác, chẳng buồn nhìn Dương Hồng Quyên lấy một cái.

Dương Hồng Quyên khẽ nhăn mặt, hắt hơi liên tục rồi lên giọng: “Đương nhiên tôi không phải kiểu người ngồi yên chờ đợi. Gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng rồi, họ nói sẽ có người đến ngay thôi. Nhưng này, tôi phải nói rõ với anh, chính anh là nguyên nhân cái phòng này ẩm ướt thế này đấy!”

Viên Phi đối diện với ánh mắt buộc tội của cô. Anh khẽ nhíu mày, nói: “Vấn đề này là do thiết kế và thi công khách sạn gây ra.”

Ký ức về những năm tháng đại học ùa về trong tâm trí Dương Hồng Quyên. Chàng trai ấy, người từng là niềm tự hào của khoa Kiến trúc với thành tích chói lọi, thậm chí còn góp sức vào thiết kế tòa nhà văn phòng hiện đại của khoa Ngoại ngữ, tự tay phác thảo nên chiếc cổng trường đầy dấu ấn. Một kiến trúc sư tài ba là thế, nhưng trước lời giải thích có phần ngây ngô của cô, Dương Hồng Quyên chỉ khẽ nhíu mày: “Nhưng nước bị rò là do cách anh sử dụng đúng không?”

Ánh mắt Viên Phi lướt qua cô, mang theo vẻ khó chịu kiểu như ý bảo là cô thật giỏi ngụy biện.

Dương Hồng Quyên khẽ hắt hơi liên tục. Cơn lạnh bất ngờ ập đến. Ánh mắt Viên Phi thoáng lướt qua, mang theo một tia nghĩ ngợi không rõ. Thời sinh viên, cô mạnh mẽ đến mức mùa đông khắc nghiệt cũng chẳng hề hấn gì với chiếc áo len mỏng manh. Vậy mà chỉ một cơn mưa phùn thoáng qua đã khiến cô mệt mỏi thế này.

Ánh mắt Viên Phi dõi theo từng bước chân cô đến gần, cho đến khi bóng dáng nhỏ bé dừng hẳn bên cạnh anh. Nhưng khoảnh khắc yên tĩnh ấy chẳng kéo dài, cô khẽ với tay lấy hộp thuốc trên chiếc tủ đầu giường. Đầu ngón tay thon dài xé nhẹ lớp vỏ, một viên con nhộng trắng hiện ra, nhanh chóng biến mất sau làn môi mỏng. Rồi cô vội vã cầm lấy ly nước, uống một ngụm lớn, có lẽ vì quá nhanh mà khẽ sặc, tiếng ho khan khe khẽ vang lên.

Viên Phi khẽ nhếch môi, giọng điệu mang theo vài phần chế giễu: “Mấy năm không gặp, xem ra cô đã yếu đi không ít ha.”

Dương Hồng Quyên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt không chút né tránh: “Trong khoang hành khách là môi trường áp suất cao, đâu dễ chịu an nhàn như cuộc sống của anh.”

Viên Phi khẽ nhếch môi, không buồn nhìn thêm lần nào, lạnh nhạt nói: “Đã gọi phục vụ rồi thì cứ ngồi đó mà chờ.”

Viên Phi không một lời liền rời đi. Dương Hồng Quyên cũng không có ý định giữ anh lại, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa. Ngay lập tức, cô nhấc máy, gọi đến quầy lễ tân. Chất giọng tiếng Anh chuẩn mực vang lên, xen lẫn chút mệt mỏi: “Chuyến bay của tôi là sáu giờ sáng, tôi cần được nghỉ ngơi. Vấn đề với vũng nước, xin hãy cử người đến xử lý nhanh nhất có thể.”

Nói xong, cô liền cúp điện thoại.

Bước chân Viên Phi chợt khựng lại nơi cửa phòng, rồi nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Ngay khi anh vừa bước ra, một nhân viên khách sạn đã tiến đến. Ánh mắt anh vô tình chạm phải người nọ khi họ lướt qua nhau. Người phục vụ dừng lại trước cửa phòng Dương Hồng Quyên và gõ cửa. Anh nhớ rõ mình đã không đóng cửa. Viên Phi lặng lẽ quan sát nhân viên kia bước vào phòng cô. Ngón tay anh mân mê chiếc thẻ phòng của mình, ánh mắt không rời khỏi hành lang vòng cung hun hút.

]

Bất chợt, Viên Phi xoay người, hướng về phía cửa phòng Dương Hồng Quyên. Cô đang dịu giọng trao đổi với một nhân viên phục vụ trẻ tuổi về vị trí có thể đang rỉ nước, anh chàng vừa lắng nghe vừa cẩn thận ghi chú. Bóng dáng hắn bất ngờ xuất hiện phía sau hai người, giọng điệu thản nhiên cất lên: “Đưa bút và giấy cho tôi.”

Nam phục vụ xoay người kinh ngạc nhìn Viên Phi: “Anh đây là?”

Không một lời thừa, Viên Phi trực tiếp đưa tay lấy danh sách cùng chiếc bút từ tay người kia. Anh cúi đầu, ánh mắt lướt nhanh trên trang giấy, ngón tay cầm bút khẽ động như đang kiểm tra những gì nhân viên vừa viết.

“Thưa anh, anh đang làm gì vậy?” Người phục vụ hoảng hốt nói tiếp: “Đây là những thứ tôi phải viết xuống.”

“Không phải ở đó.” Anh lên tiếng, ánh mắt khẽ liếc xuống chỗ cậu ta đang viết: “Những gì cậu viết ở đây có hơi qua loa, giải pháp đưa ra cũng lệch lạc rồi.” Viên Phi vừa nói, ngón tay thon dài đã thoăn thoắt điền lại thông tin.

Nam phục vụ vẫn còn ngờ vực, khẽ nghiêng đầu. Nhưng Viên Phi đã viết xong, anh đưa cây bút cùng tờ giấy cho cậu ta, đơn giản nói: “Được rồi.”

Ánh mắt nam phục vụ dừng lại trên tờ danh sách, khẽ nhíu mày rồi ngạc nhiên thốt lên: “Sửa thiết kế… còn phải thi công lại toàn bộ sao?”

Viên Phi không mấy bận tâm đến chi tiết sửa chữa, chỉ hờ hững đáp: “Cứ giao lại cho quản lý của các anh là được.”

Sự thay đổi thiết kế này vượt quá quyền hạn của một nhân viên phục vụ như cậu ta, thế là chỉ đành bán tín bán nghi cầm danh sách tìm đến quản lý.

Dương Hồng Quyên khẽ liếc nhìn Viên Phi, tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của anh nên không lên tiếng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường lớn, kiên nhẫn chờ đợi nhân viên khách sạn giải quyết mọi chuyện.

“Đổi phòng khác là xong.” Viên Phi lên tiếng, giọng điệu dứt khoát.

Đương nhiên Dương Hồng Quyên đã đề xuất đổi một căn phòng khác với khách sạn. Tiếc thay, những phòng tiêu chuẩn đều đã kín chỗ, chỉ còn duy nhất một phòng tổng thống vừa trống. Mức giá cho hạng phòng đó, nghiễm nhiên là vượt quá khả năng chi trả của cô. Đương nhiên công ty sẽ không hỗ trợ khoản này. Cô im lặng, cụp mắt, chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi nhân viên khách sạn đến giải quyết.

Viên Phi nhún vai, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Đụng đến kết cấu và thi công thì rõ ràng không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết vấn đề phòng ốc củac ô. Trừ khi cô đổi phòng, hoặc là tôi phải ngừng dùng nước… mà điều đó thì không thể nào.”

Dương Hồng Quyên liếc xéo anh một cái. Đúng là một chuyện nan giải. Cô đang bị cảm, lại còn phải thức trắng cả đêm hôm qua làm việc, nhất định cần nghỉ ngơi: “Anh về đi.” Cô khẽ nói.

Viên Phi không hề có ý định rời đi ngay. Chẳng bao lâu sau, chàng trai phục vụ ban nãy đã vội vã trở lại, lời xin lỗi rối rít hướng về Dương Hồng Quyên. Anh ta giải thích, thiết kế và thi công có chút thay đổi ngoài ý muốn, e rằng trong thời gian ngắn không thể khắc phục, chỉ có thể mời cô tạm chấp nhận ở lại một đêm. Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày.

“Qua ở chung với đồng nghiệp là được rồi mà.” Viên Phi khẽ nói.

Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi không quen những người đó.” Từ khi có lên chức tiếp viên hạng khoang nhất, cô đã không còn được sắp phòng ngủ chung với những người khác nữa rồi.

Viên Phi im lặng, dứt khoát xoay người, bóng lưng kiêu ngạo khuất dần. Nhân viên phục vụ lắp bắp xin lỗi Dương Hồng Quyên mấy tiếng rồi vội vã đuổi theo, giọng khẩn trương: “Anh Viên, quản lý của chúng tôi muốn nghe thêm về những thay đổi trong thiết kế…” Vài câu ngắn gọn đáp lại, Viên Phi đã biến mất sau cánh cửa phòng.

Vũng nước kia như in hằn sự chán nản trong lòng Dương Hồng Quyên. Sau một thoáng nhìn vô vọng, cô miễn cưỡng cầm lấy chiếc khăn lông, động tác lau nhà chậm rãi và nặng nề như chính tâm trạng cô lúc này. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí tĩnh mịch, buộc cô phải dừng tay, đứng dậy hướng về nơi âm thanh phát ra.

“Cô Dương.” Giọng nhân viên lễ tân vang lên: “Hiện tại có một phòng trống để đổi, phòng 208. Cô xem có được không ạ?”

Nhưng cái tên “208” vừa lọt vào tai, Dương Hồng Quyên liền khựng lại, trong lòng dâng lên một nỗi kinh ngạc khó tả. 208… chẳng phải đó là phòng của Viên Phi sao? Cô lắp bắp hỏi, ánh mắt đầy hoài nghi: “208? Phòng 208 chẳng phải… đang có người ở sao?”

“Khách phòng bên đã đổi phòng rồi ạ.”

Ban nãy cô ngỏ lời đổi phòng, chẳng phải họ bảo hết chỗ rồi sao? Dương Hồng Quyên thoáng nghi hoặc. Nhưng rồi, cô chợt hiểu ra điều gì đó. “Tôi đổi,” giọng cô kiên quyết vang lên qua điện thoại.

Viên Phi đứng im bên cửa sổ kính trong suốt của phòng tổng thống, đốt thêm một điếu thuốc. Tàn thuốc đỏ rực rồi lụi tắt, anh xoay người, bước chân nặng nề tiến về phía giường.

Ngày hôm sau, anh cũng phải tiếp tục lên máy bay về nước.