Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 7:



Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, chờ anh nói tiếp.

Viên Phi: “Lát nữa cùng đi với tôi đến phòng 402 một chút.”

Phòng làm việc của khoa ngôn ngữ Trung? Dương Hồng Quyên lập tức hỏi: “Đến văn phòng làm gì ạ?”

“Chút nữa cô sẽ biết.” Viên Phi nói xong, đặt cuộn băng cassete trong tay về chỗ cũ rồi tìm cuộn băng khác.

Trước đấy, Dương Hồng Quyên sợ anh đưa ra yêu cầu mà cô không làm được, nhưng bây giờ anh chẳng nói rõ làm cô có hơi tò mò. Vì hôm nay là thứ bảy, không có lớp học, các giảng viên gần như không ở văn phòng, vậy thì anh kêu cô đến đó làm gì nhỉ?

“Tôi chọn băng cassete trước đã, cô đợi tôi một chút.”

Giọng nói của Viên Phi vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Dương Hồng Quyên gật đầu: “Ừm.”

Cô thấy anh nói xong liền cúi đầu cẩn thận chọn băng trên kệ, đành lặng lẽ ngồi trong tiệm chờ. Dương Hồng Quyên liếc nhìn xung quanh, trong đây còn có những sinh viên khác, bọn họ cũng đang chọn băng và đĩa CD, vài người còn đeo tai nghe để nghe gì đó.

Dương Hồng Quyên đi đến khu vực đĩa CD, đeo tai nghe lên, trong đó phát ra tiếng nhạc. Đó là bài mới phát hành dạo gần đây. Cô nhớ ngày mà Viên Phi trả lại radio, nó không mở lên được. Dương Hồng Quyên cho rằng nó đã bị hỏng. Nhưng sau khi Viên Phi thay pin mới, thì radio đã hoạt động lại, thật trùng hợp làm sao lúc đó nó cũng đang phát bài nhạc này. Cô nghe được một lúc thì bài hát kết thúc, rồi máy tự động chuyển sang bài khác. Dương Hồng Quyên vẫn muốn nghe lại lần nữa nên nhấn tua lại. Sau hai lần lắng nghe, cô gần như có thể hát lại được, giai điệu cứ không ngừng ngân nga trong đầu.

“Cô đang nghe gì thế?” Viên Phi đứng bên cạnh được một lúc rồi mà Dương Hồng Quyên không hề hay biết, thế nên anh không thể nào không lên tiếng được.

   Bấy giờ Dương Hồng Quyên mới phát hiện anh đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Cô bỏ tai nghe xuống, trả lời: “Tôi chỉ nghe đại thôi. Anh đã chọn xong chưa?”

“Xém xíu tôi quên mất chuyên ngành của cô là tiếng Anh. Theo cô giữa hai cái này, thì cái nào tốt hơn?” Viên Phi đưa ra hai cuộn băng cho Dương Hồng Quyên chọn.

Cô cúi đầu nhìn hai cuộn băng cassette, rồi chỉ vào cuộn màu vàng: “Cái này đi.”

“Cảm ơn.”

Viên Phi mua cuộn băng mà Dương Hồng Quyên chỉ, sau đó cùng cô ra khỏi cửa hàng.

Hai người đi về phía phòng 402 của khoa ngôn ngữ Trung. Trên đường đi gặp hai sinh viên cũng học lớp tiếng phổ thông. Họ thấy Viên Phi đều lên tiếng chào: “Trợ giảng Viên”. Nhìn thấy Dương Hồng Quyên đi bên cạnh Viên Phi, hai người họ đều bày ra vẻ mặt tò mò.

Cô không thể không đi chậm lại, tuy tụt lại ở phía sau Viên Phi, nhưng khoảng cách cũng không quá xa mà lại chẳng quá gần. Viên Phi quay đầu nhìn Dương Hồng Quyên, không nói gì. Một cô gái chào Viên Phi, ngại ngùng hỏi: “Trợ giảng Viên, em nghe nói tiết sau kiểm tra có đúng không ạ?”

Viên Phi dừng lại: “Đúng thế.”

“Anh có thể cho em biết tiết sau mình kiểm tra chương nào không ạ?” Cô gái đỏ mặt, tiếp tục hỏi.

Viên Phi nghiêm nghị nói: “Không được.”

Cô gái kia “Dạ” một tiếng rồi hậm hực bỏ đi.

Lúc Viên Phi và cô gái kia nói chuyện, Dương Hồng Quyên cũng dừng lại, tuy đứng cách anh khá xa, nhưng vẫn thoáng nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.

Bước chân của Viên Phi cũng dần chậm lại, anh cố tình chờ người nọ nên lại càng đi chậm hơn.

“Cô đi nhanh lên.” Viên Phi dừng lại, quay sang nói.

Nghe thế, Dương Hồng Quyên đành tăng tốc độ.

“Cô có muốn biết tiết sau sẽ kiểm tra chương nào không?” Mãi cho đến khi Dương Hồng Quyên đi tới trước mặt anh mới hỏi.

“Có chứ.”

Viên Phi nói: “Nhưng tôi không thể nói cho cô biết được.” Dứt câu anh liền quay người rời đi.

Dương Hồng Quyên lẩm bẩm: “Nếu không thể nói cho tôi biết, vậy thì anh hỏi làm cái thá gì?”

Viên Phi nghe tiếng cô lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hai người đi bộ một lúc lâu mới đến khu văn phòng của khoa tiếng Trung, tiếp tục lên cầu thang đi đến tầng bốn, tới trước phòng 402. Viên Phi lấy chìa khóa ra mở cửa.

   Cánh cửa vừa bật mở, Dương Hồng Quyên đã theo Viên Phi đi vào trong.