Viên Phi bước vào văn phòng, liền đi về phía bàn làm việc. Trên bàn có đủ loại sách vở, tất cả đều của giáo sư Chu. Anh đặt túi băng vừa mua sang một bên, rồi sắp xếp lại mặt bàn cho gọn gàng.
Dương Hồng Quyên đứng cách anh không xa, trên tay cầm theo một cái quạt, hỏi: “Trợ giảng Viên, anh dẫn tôi tới văn phòng làm gì vậy? Bây giờ có thể nói được chưa?”
Viên Phi sắp xếp mấy cuốn sách trên mặt bàn xong, ngẩng đầu nói: “Cô thấy cái cây xanh trên ban công không?”
Dương Hồng Quyên quay đầu lại, vừa vặn thấy được chậu cây xanh ngoài cửa.
Viên Phi tiếp tục nói: “Hôm qua tôi phát hiện trên cây có rất nhiều sâu, nhưng do muộn quá rồi, cho nên hôm nay tôi mới đến xử lý chúng được. Tôi và em sẽ cùng nhau diệt hết đám sâu đó.”
Dương Hồng Quyên nghe xong liền cau mày, thứ cô sợ nhất là sâu bọ. Nhưng cô đã nói là muốn trả ơn Viên Phi. Những gì cô nói ra tất nhiên không thể rút lại được, nên đành cắn răng mà làm: “Được. Nhưng tôi phải làm gì?”
“Đi theo tôi.” Viên Phi lấy ra một chai cồn và một hộp tăm bông từ trong túi, rồi đi tới ban công.
Dương Hồng Quyên đi theo sau anh.
Viên Phi đặt lọ cồn và hộp tăm bông xuống đất, đem chậu cây xanh từ ban công xuống. Anh ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên, nói: “Thấy gì không? Sâu đấy.”
Dương Hồng Quyên ngồi xổm xuống trước mặt Viên Phi, thấy mỗi phiến lá đều chứa đầy sâu, cả đống, nhìn mà giật mình.
“Lấy tăm bông thấm cồn, rồi bôi nó lên những con sâu này thì chúng sẽ chết.” Viên Phi vừa nói vừa làm, đổ cồn lên tăm bông rồi bôi lên những phiến lá dính sâu. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên, nói: “Bây giờ hai chúng ta mỗi người phụ trách một bên được không?”
Dương Hồng Quyên mạnh dạn nói: “Dạ.”
Viên Phi lấy cho cô một cây tăm bông. Cô để quạt xuống, lấy tăm bông nhúng vào cồn, rồi lại nhìn con sâu chằm chằm một lúc lâu mà bất động. Cô ngẩng đầu nhìn Viên Phi, động tác của anh rất nhanh nhưng do thời tiết nóng bức, nên trên trán có đổ vài giọt mồ hôi. Đương nhiên mồ hôi trên cơ thể cô còn nhiều hơn.
“Trợ giảng Viên, tôi nghĩ tôi quạt cho anh sẽ tốt hơn.” Dương Hồng Quyên nói.
Viên Phi ngước nhìn cô, ánh mắt mơ hồ như đang cười. Anh nói: “Sợ rồi à?”
Dương Hồng Quyên ngượng ngùng, nói: “Chỉ hơi nổi da gà mà thôi.”
“Nhưng tôi không sợ nóng.” Viên Phi nói.
Ý anh là cô không cần phải quạt cho anh. Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc, nói: “Nhưng thà mát còn hơn là nóng đúng không. Để tôi quạt cho anh nhé trợ giảng Viên?”
Viên Phi nhìn cô vài giây, gật đầu: “Được thôi, em quạt đi.”
Dương Hồng Quyên như được ân xá vậy, nhanh chóng ném cây tăm bông vào thùng rác, cầm quạt lên, đi đến ngồi xổm bên cạnh Viên Phi, bắt đầu quạt cho anh.
Viên Phi cúi đầu cẩn thận xử lý mấy con sâu gây hại cho cây. Dương Hồng Quyên nhìn gò má của anh, rất đẹp nhưng cô nhanh chóng đảo mắt sang chỗ khác.
Cả hai người đều im lặng.
Trời dần tối, một vầng trăng khuyết lặng lẽ xuất hiện, ánh sáng chiếu đến tận ban công, chiếu cả lên người bọn họ.
Viên Phi cuối cùng cũng xử lý xong hết lũ sâu. Anh quay sang nhìn người đang quạt cho mình, nói: “Cảm ơn cô, quạt mát lắm.”
Dương Hồng Quyên lập tức nói: “Không cần cảm ơn đâu. Là việc tôi nên làm mà, như một lời cảm ơn gửi tới anh thôi.”
Viên Phi cười: “Có vẻ sâu bọ còn đáng sợ hơn tôi nhỉ.”
Dương Hồng Quyên vội nói: “Tôi không sợ anh.” Chỉ là vì chuyện lúc trước nên cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh mà thôi.
Viên Phi không đáp lại. Anh đem chậu cây ra ban công trả nó về lại vị trí cũ. Ban công có lưới bảo vệ nên không sợ chậu cây sẽ rớt xuống bên dưới. Anh quay lại văn phòng, cầm túi đồ mình đã mua, sau đó dùng chìa khóa khóa cửa phòng lại.
“Đi, về thôi nào.” Viên Phi nhìn rồi nói với người vẫn đang ngồi xổm.
Dương Hồng Quyên gật đầu, nhưng vì ngồi xổm lâu quá khiến chân cô bị tê lại, nhất thời không đứng dậy được. Viên Phi đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô kéo lên.
Hai người cùng nhau đi xuống cầu thang. Ánh trăng chỉ chiếu được đến ban công, nên cầu thang tối om. Dương Hồng Quyên cẩn thận đi từng bước một. Đột nhiên, cánh tay cô bị ai đấy nắm lấy, ngay sau đó nghe thấy giọng của Viên Phi: “Đi theo tôi.”
Dương Hồng Quyên mấp máy cánh môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, để yên mặc Viên Phi dẫn xuống cầu thang. Bóng tối khiến mọi giác quan trở nên nhạy bén hơn, đặc biệt là ở tuổi mười tám mười chín này, Dương Hồng Quyên cảm nhận được hơi thở của Viên Phi rất gần, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một loại cảm giác lạ.
Đúng lúc này, một chùm sáng từ khúc của chiếu đến phía hai người họ, kèm theo đó là tiếng bước chân. Dương Hồng Quyên nhanh chóng thả tay Viên Phi, nhưng cô lại bước hụt nên liền lao đầu về phía trước, mất thăng bằng bèn hét to một tiếng “a”. Ngay sau đó, có người đã nắm lấy cánh tay cô.
“Cẩn thận chút đi.”
Một giọng nói trầm thấp phát ra từ bên cạnh cô, khi cơ thể đã dần ổn định, cô liền thở dài. Ánh sáng kia đã biến mất, nhưng tiếng bước chân vẫn còn, hình như có người ở dưới tầng một.
“Cảm ơn trợ giảng Viên.” Dương Hồng Quyên bình tĩnh lại.
Viên Phi “ừm” một tiếng, nắm lấy cánh tay cô đi tiếp.
Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn theo sau.
Xuống được cầu thang, đi đến gần kí túc xá đã có ánh sáng của cột đèn, không còn tối om như trước nữa.
“Cô ở tòa nhà số mấy?” Viên Phi hỏi.
“Tôi ở tòa nhà số bốn.”
“Còn tôi ở tòa nhà số chín.”
Ký túc xá của họ không cùng đường đi.
“Để tôi đưa cô về.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên vội đáp: “Thôi, không cần đâu.”
“Được rồi. Đi cẩn thận nhé, phía trước thỉnh thoảng có mấy con sâu róm rơi từ trên cây xuống đấy.” Viên Phi như chỉ đang nói sự thật.
Tại sao mấy lần trước cô đi đều không thấy sâu róm đâu? Dương Hồng Quyên giật mình, cô xoay người chậm rãi đi được vài bước, liền quay đầu lại thấy Viên Phi vẫn đứng đó, cô dừng lại.
Viên Phi bước tới, đứng trước mặt cô, cúi xuống: “Tôi nghĩ tôi vẫn nên tiễn cô một đoạn vậy.”
Cuối cùng, Viên Phi đưa Dương Hồng Quyên đến dưới tòa nhà số bốn rồi mới về.
Dương Hồng Quyên quay lại kí túc xá, các bạn cùng phòng đã về hết. Họ ngạc nhiên vì cô còn về muộn hơn bọn họ. Dương Hồng Quyên tìm đại một lý do, nói cô đến thư viện đọc sách.
“Ừ ha, cuộc thi ngâm thơ diễn ra trước thời gian dự kiến, vào tối thứ hai tuần tới mà.” Trương Miểu Miểu nói với Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên ngạc nhiên: “Sao lại sớm như thế chứ?” Tối thứ hai tuần sau chỉ cách có hai ngày, cô còn muốn luyện tập nhiều hơn nữa để có thể đạt thứ hạng tốt nhất.
Tất cả đều nói không biết. Hứa Đồng đang xem máy tính, ngẩng đầu nói với Dương Hồng Quyên: “Cuộc thi chỉ lấy ba người đứng đầu, thứ nhất và thứ hai không phải hoa khôi thì cũng là hot boy của khoa, vị trí thứ ba còn có thể là người khác. Bất kể cuộc thi tổ chức lúc nào thì kết quả cũng không thay đổi là mấy.”
Trương Miểu Miểu và Tống Giai phụ họa: “Đúng thế.”
Dương Hồng Quyên biết họ không thích cô.
Buổi tối, Dương Hồng Quyên ngủ mơ thấy Viên Phi. Viên Phi là giám khảo của cuộc thi ngâm thơ. Anh chấm cho cô điểm khá cao và cô đã giành được vị trí thứ hai. Cô bật tỉnh dậy vì giấc mơ này quá phi lý.