Dương Hồng Quyên hối hả mở cửa phòng, bước vào rồi vội vàng khép cửa lại như thể vừa trốn chạy điều gì. Đôi mắt lo âu của cô nhanh chóng dò xét khắp không gian, cuối cùng dừng lại trên bóng dáng cao ngạo quay lưng về phía mình bên khung cửa sổ. Viên Phi đã cởi áo khoác, chỉ còn chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, dáng người thẳng tắp tựa cây tùng, mang theo một vẻ lạnh lẽo khó gần: “Anh mau trốn đi!” Dương Hồng Quyên vội vã nói với bóng lưng ấy: “Tiếp viên trưởng đang đi kiểm tra kìa!”
Nghe tiếng gọi, Viên Phi chậm rãi xoay người, ánh mắt thản nhiên nhìn khuôn mặt tái mét của Dương Hồng Quyên: “Chỉ là kiểm tra phòng thôi mà, sao em lại căng thẳng đến vậy? Quyên Quyên mạnh mẽ của anh đâu rồi? Chuyện nhỏ này có gì phải sợ chứ?”
Dương Hồng Quyên gần như muốn khóc: “Anh không hiểu đâu! Quy định công ty nghiêm khắc lắm! Không được ở chung, không được tiếp khách lạ, thậm chí còn cấm tùy tiện sang phòng người khác giới. Vừa có vụ án mạng vì tiếp khách lạ trong phòng, công ty đang siết chặt kỷ luật. Nếu bị phát hiện anh ở đây, em sẽ bị làm gương cho toàn công ty! Có khi còn mất việc ấy chứ!”
Gương mặt Dương Hồng Quyên lộ rõ vẻ sốt ruột khi thốt ra những lời này.
“Vậy nên.” Viên Phi chậm rãi đáp, ánh mắt dò xét: “Ý em là anh phải tìm cách trốn đi sao?”
Dương Hồng Quyên vội gật đầu: “Đúng! Bên ngoài có người, anh tạm thời không thể ra ngoài. Nhanh lên, tiếp viên trưởng của em rất nhanh sẽ kiểm tra phòng đó.”
Viên Phi nhìn cô, giọng điệu thong thả: “Vậy theo em, anh nên trốn ở đâu đây?”
Dương Hồng Quyên đảo mắt nhìn quanh. Quy định của hãng, quản lý và tiếp viên trưởng khoang hạng nhất ở phòng riêng, các tiếp viên khác ở chung hai người một phòng. Nhưng phòng của Dương Hồng Quyên lại rất nhỏ. Khi nghe Viên Phi hỏi vậy, cô vừa nhìn quanh vừa suy nghĩ, căn phòng gần như không có chỗ nào có thể giấu người. Bỗng ánh mắt cô dừng lại ở khu vực treo quần áo. Chỗ này không có cửa, nhưng chiếc áo khoác dài mà Viên Phi vừa cởi đã được treo lên móc, phía sau lớp vải rộng thùng thình kia có thể miễn cưỡng núp một người. Dù tiếp viên trưởng chỉ cần vén áo lên sẽ phát hiện ra người đang ngồi xổm bên dưới, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là cứ đứng thản nhiên như vậy.
Dương Hồng Quyên chỉ tay về phía chỗ treo quần áo, nói: “Anh trốn ở đó đi.”
Viên Phi nhíu mày: “Em chắc chứ? Áo khoác của anh lồ lộ ra đó, vậy chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này’. Giờ em lại bảo anh chui vào sau nó, em không thấy nực cười lắm sao?”
Dương Hồng Quyên giậm nhẹ chân, đôi giày cao gót khẽ khàng vang lên, cô cau mày: “Phòng nhỏ xíu, trống trải thế này thì còn chỗ nào mà trốn? Vậy nên anh đến đây làm gì vào lúc này? Mau bỏ cái áo khoác của anh ra!”
Viên Phi vẫn đứng sừng sững tại chỗ, cất giọng, âm thanh trầm ổn: “Anh đến để nói với em là, đi thang máy chuyên dụng khi có việc gấp sẽ nhanh hơn nhiều. Và còn một lý do nữa… chiếc khăn quàng cổ em bỏ quên trên xe.”
Dương Hồng Quyên khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh cô xuống xe trước, vậy mà anh lại đến trước cửa phòng cô. Rồi ánh mắt cô dừng trên chiếc khăn màu trắng kem quen thuộc vắt hờ trên móc áo: “Trùng hợp thật…” Cô lẩm bẩm, đáy mắt thoáng bối rối. Chợt xoay người, cô áp lưng vào cánh cửa, khẽ khàng nhìn ra ngoài qua mắt mèo: “Tiếp viên trưởng… chị ấy lại kiểm tra một phòng nữa rồi, đang đến gần chúng ta lắm!” Vừa nói, đầu óc cô vừa gấp gáp xoay chuyển, tìm kiếm một lối thoát.
Ánh mắt Viên Phi bình thản dõi theo từng biểu hiện của cô. Anh nhẹ nhàng nói: “Không cần trốn tránh. Anh cũng không có ý định trốn.”
Dương Hồng Quyên quay người lại, một tiếng thở dài khẽ thoát ra. Cô hiểu, trốn tránh lúc này cũng vô ích. Nhìn thẳng vào Viên Phi, dường như cô đã chấp nhận thực tại, chỉ im lặng chờ đợi cơn sóng sắp ập đến.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Dương Hồng Quyên đứng im, không muốn nhúc nhích, mặc kệ tiếng gõ cửa kiên trì đeo bám. Cuối cùng, cô thở dài, miễn cưỡng mở cánh cửa phòng.
Hình ảnh tiếp theo khiến cô trợn tròn mắt. Tiếp viên trưởng ló đầu vào, ánh mắt ngay lập tức chạm phải Viên Phi đang đứng trong phòng: “Anh… Viên…” Chị ta lắp bắp, kinh ngạc tột độ.
Ánh mắt lạnh lùng của Viên Phi xuyên thấu qua người tiếp viên trưởng, giọng anh thản nhiên nhưng đầy uy lực: “Tôi nghĩ việc tôi đến thăm bạn gái vào bất cứ lúc nào cũng không có gì sai, phải không? Tôi mong rằng sẽ không có người ngoài làm phiền khi tôi và bạn gái nói chuyện.”
Nghe vậy, Dương Hồng Quyên không khỏi há hốc miệng.
Tiếp viên trưởng vội vã gật đầu lia lịa: “Xin lỗi anh Viên, tôi đã làm phiền rồi. Hai người cứ tiếp tục đi nhé.” Nói rồi, chị ta nhanh chóng lùi ra ngoài, khép cửa lại.
“Ông nội….Bạch Kim của em ơi?” Dương Hồng Quyên khẽ gọi, giọng điệu có chút ngập ngừng.
“Đúng vậy, chỉ có em dám sai bảo anh như vậy. Không những thế mà còn bắt anh trốn đi nữa chứ.”
Dương Hồng Quyên không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Và em hãy nhớ cho thật kỹ.” Khoé miệng Viên Phi cong lên một nụ cười nhẹ: “Bây giờ em đã là bạn gái của ông nội Bạch Kim này rồi đấy nhé!”