Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 88



Viên Phi đứng bên cửa sổ, bóng lưng anh chắn ngang vệt nắng, nhưng dường như điều đó chỉ càng làm nổi bật thêm vẻ cao ngạo và đường nét sắc sảo trên gương mặt. Ánh mắt anh sâu hút, lời nói thốt ra mang theo một sự quả quyết không cho phép người khác nghi ngờ. Dương Hồng Quyên khẽ nâng mi nhìn người đàn ông quyến rũ này, khóe miệng bất giác vẽ lên một nụ cười tươi tắn, không thể che giấu sự thích thú. Cô nhẹ nhàng đáp lại, từng âm tiết như trêu ngươi: “Chẳng lẽ, trở thành bạn gái của anh là một vinh hạnh lớn lao lắm sao?”

Chiếc thẻ Bạch Kim kia là biểu tượng của sự ưu ái tuyệt đối tại Trường Cát, đi kèm với vô số đặc quyền mà người người mơ ước. Chỉ cần hợp pháp, bất cứ thỉnh cầu nào từ chủ thẻ Bạch Kim này đều được công ty nỗ lực hết mình để thực hiện. Dương Hồng Quyên thoáng quên đi sự thật này. Và một khi khách hàng Bạch Kim muốn gặp gỡ người yêu ở mọi lúc mọi nơi, công ty hiển nhiên sẽ không thể từ chối. Bởi lẽ, trong phạm vi luật pháp cho phép, việc tạo điều kiện tối đa cho những khách hàng VIP luôn là nguyên tắc hàng đầu của họ.

Khóe môi hơi nhếch lên, Viên Phi không hề khách khí đáp: “Em cứ nghĩ như vậy cũng được.”

Dương Hồng Quyên khẽ bật cười, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy ý vị: “Có gì đáng tự hào chứ? Điều khiến em tự hào ở đây là khả năng xử lý mọi tình huống khẩn cấp, chứ không phải danh phận bạn gái anh.”

“Vậy tình huống vừa rồi… không tính là khẩn cấp sao?” Ánh mắt Viên Phi chăm chú nhìn cô, giọng điệu thong thả mà gợi cảm.

Dương Hồng Quyên nghẹn lời, sau đó mới lên tiếng: “Ý em là những tình huống khẩn cấp khi đang thực hiện chuyến bay kìa.”

Một tiếng cười khẽ khàng thoát ra từ cổ họng Viên Phi.

Dương Hồng Quyên cũng không buồn đôi co với anh nữa, dù sao chiếc thẻ bạch kim kia vừa rồi đã thể hiện một sức mạnh không thể phủ nhận. Cô khẽ mỉm cười, nhưng rồi lại nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ: “Nhưng mà… bây giờ có người biết mối quan hệ của hai đứa mình mất rồi.”


“Bị phạt hoặc bị người khác biết chuyện, em chọn đi,” Viên Phi thản nhiên đáp.

“Chỉ có trẻ con mới phải chọn một trong hai thôi,” Dương Hồng Quyên khẽ cắn môi: “Em không muốn bị phạt, cũng không muốn ai biết về chuyện hai đứa mình đâu.”

“Em qua đây.” Âm giọng Viên Phi mang theo sự ra lệnh quen thuộc.

Dương Hồng Quyên khẽ nhếch môi, chẳng chút sợ hãi nhìn anh: “Không đời nào.”

Không đợi cô thêm lời, Viên Phi đã bước đến gần. Khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp. Anh bất ngờ đưa tay ôm trọn eo cô, giọng có chút hờn dỗi: “Chẳng lẽ mối quan hệ này của hai đứa mình lại không thể công khai sao em?”

“Nhột quá…” Dương Hồng Quyên khẽ rụt người, ngước mắt nhìn anh, khóe môi cong lên: “Đâu có. Em đã giải thích rồi mà? Nếu lỡ như không thành, ít người biết càng đỡ phức tạp, anh nói đúng không? Chính anh bảo cứ thử mà.”

Viên Phi khựng lại trước câu nói của cô, rồi nhanh chóng lấp liếm: “Chỉ là một lời giải thích vu vơ thôi mà em.”

Dương Hồng Quyên im lặng, không để lộ suy nghĩ.

Anh ôm chặt lấy eo cô, cảm nhận rõ ràng sự khác biệt. Dù đang kề bên, dường như trái tim cô đã không còn đặt trọn vẹn nơi anh. Ánh mắt anh trầm xuống khi nhìn cô: “Em đó…”

“Em làm sao cơ?” Dương Hồng Quyên nhìn sâu vào đôi mắt anh, giọng mang theo chút nghi hoặc.

Viên Phi khẽ lắc đầu, cố giấu đi điều gì đó: “Không có gì đâu.”

Bất chợt, Dương Hồng Quyên chủ động tựa đầu vào ngực anh.

Hành động bất ngờ của cô khiến Viên Phi thoáng sững sờ.

“Đi cả ngày với anh, em thấy hơi mệt.” Dương Hồng Quyên nói, giọng điệu có phần lười biếng: “Cho em dựa vào anh một chút được không?”

Bàn tay anh đang rũ xuống khẽ nhấc lên, định đặt lên gáy cô, thì cô đã ngẩng đầu, giữ một khoảng cách nhất định. Bàn tay Viên Phi dừng lại giữa không trung, có chút lạc lõng. Cô nhìn anh, đôi mắt khẽ chớp, hàng mi dài khẽ động, hờ hững như không.

“Không còn sớm nữa, ngủ thôi em.” Nguyên Phi cúi đầu, trán anh chạm nhẹ vào trán Dương Hồng Quyên, giọng trầm khàn.

Dương Hồng Quyên khẽ “ừm” một tiếng: “Nhớ mang áo khoác của anh đi.”

Anh lại nghịch ngợm véo nhẹ eo cô, đổi lại là một cái liếc mắt yêu kiều. Nguyên Phi không rời đi, vùi mặt vào hõm cổ cô, nhưng không có thêm động tác nào khác. Dương Hồng Quyên khẽ hỏi: “Nè, anh làm gì thế?”


Nguyên Phi ngẩng lên, thì thầm bên tai cô: “Mùi hoa huệ ấm áp này thật khiến người ta say mê mà.”

Khóe môi Dương Hồng Quyên cong lên một nụ cười nhỏ.

Một nụ hôn phớt nhẹ tựa lông vũ rơi trên vành tai cô, Viên Phi mới dứt ra. Anh rời đến tủ áo, cầm chiếc áo khoác, để hờ trên tay rồi hướng về phía cửa. Ngón tay anh dừng lại trên tay nắm lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dương Hồng Quyên: “Phòng 2288 luôn chào đón em. Chiếc giường ở đó… có lẽ sẽ mang lại giấc ngủ ngon hơn đấy.”

Dương Hồng Quyên cong môi cười, đáy mắt thoáng vẻ trêu chọc: “Đừng tưởng em không nhìn thấu tâm tư của anh nhé.”

“Anh nghiêm túc.” Viên Phi khẽ nói: “Nếu những lần sau phòng công ty không vừa ý, em có thể tùy chọn một nơi khác thoải mái hơn.”

Theo quy định, tiếp viên khi bay ca đêm vẫn có thể tự đặt phòng riêng, nhưng mọi thứ đều phải thông qua phê duyệt. Trước kia, việc này cũng không mấy phức tạp. Vấn đề nằm ở chỗ, tự đặt đồng nghĩa với việc tự thanh toán chi phí. Âu cũng may, tối hôm trước Viên Phi đã đưa cho cô một chiếc ví. Bên trong nào là các loại thẻ, còn có cả những chiếc thẻ đen quyền lực không giới hạn, nên khoản tiền phòng không làm khó được cô. Song, trong thời điểm nhạy cảm này, khi mọi quy tắc đều được siết chặt, việc tự ý đặt phòng bên ngoài gần như là điều không thể, bởi lệnh điểm danh, kiểm tra phòng được thực hiện vô cùng nghiêm ngặt. Dĩ nhiên, có mối quan hệ đặc biệt với Viên Phi chống lưng, mọi chuyện sẽ xuôi chèo mát mái hơn nhiều. Chỉ là, cô vẫn muốn giữ kín chuyện này, không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Bởi vậy, nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất cô vẫn nên tuân thủ quy định.

Dương Hồng Quyên khẽ ngáp, động tác vẫy tay có chút lười biếng, ý bảo anh nhanh chân lên.

Viên Phi lặng lẽ mở cửa rồi rời đi.

Dương Hồng Quyên trút bỏ gánh nặng trên đôi chân bằng cách cởi đôi giày cao gót. Cô hướng về phòng tắm, chuẩn bị cho những giây phút riêng tư và yên tĩnh.

*

Chuyến bay mà Ân Tú Vân đảm nhận không may gặp sự cố rò rỉ dầu, buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay London. Việc kiểm tra và sửa chữa máy bay cần phải có thời gian, do đó hành khách được sắp xếp chuyển sang chuyến khác, còn tổ bay được bố trí nghỉ ngơi tại khách sạn, tiện cho việc chuẩn bị những hành trình tiếp theo.

Sau một ngày dài bù lại giấc ngủ bị gián đoạn, Ân Tú Vân cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo hơn chút ít. Cô ta rời khỏi giường, tiến đến bên cửa sổ, khẽ vươn vai thư giãn. Bất chợt, một bóng lưng đàn ông lướt qua tầm mắt cô ta, vừa vặn bước ra từ phòng của Dương Hồng Quyên. Ánh đèn hành lang vụt tắt ngay sau đó, khiến bóng lưng kia càng thêm mơ hồ. Cô ta chắc chắn đó là phòng của Dương Hồng Quyên, bởi khi nhận phòng, họ đã được thông báo rõ ràng về số phòng của đồng nghiệp trong đoàn tiếp viên. Lúc vừa đến khách sạn, khi bước ra khỏi thang máy, cô ta đã chạm mặt Dương Hồng Quyên và tiện miệng hỏi thăm số phòng của cô.


Khóe môi Ân Tú Vân cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Dương Hồng Quyên dám giấu đàn ông trong phòng ư? Quả là một tin tức chấn động! Cô ta đúng là tự đâm đầu vào cơn bão “chấn chỉnh tác phong” rồi, vận may “tới” thật không ngờ.

Đúng lúc này, tiếp viên trưởng của bên tổ của Ân Tú Vân đang làm việc đến kiểm tra phòng.

“Tiếp viên trưởng à, chúng em ngủ bù còn không kịp, nhiều người còn chưa tỉnh giấc, làm gì có thời gian mà hẹn hò với người khác giới trong phòng chứ?” Ân Tú Vân vừa nói đùa vừa tỏ vẻ nghiêm túc.

Tiếp viên trưởng gật đầu, giọng điềm đạm: “Tôi hiểu. Biết là mọi người có thể đang ngủ nên tôi gõ cửa rất nhẹ. Nếu không ai mở thì tôi chuyển sang phòng khác, hoặc chỉ gõ những phòng còn sáng đèn thôi.”

Ân Tú Vân khẽ gật đầu: “Tổ bay của chúng ta còn đỡ, tổ bay đến London hôm qua mới đáng phải kiểm tra kỹ đấy ạ.”

“Cô thấy gì sao?” Tiếp viên trưởng vừa định bước đi thì khựng lại, xoay người nhìn Ân Tú Vân, hỏi.

“Tôi thấy có một người đàn ông đi ra từ phòng 1026.” Ngón tay Ân Tú Vân hướng thẳng về phía căn phòng của Dương Hồng Quyên.

Tiếp viên trưởng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía cuối hành lang tối om, nơi chẳng thể nào nhìn rõ: “Cô chắc chắn đã thấy?” Giọng cô ấy vang lên, mang theo chút hoài nghi.

Ân Tú Vân gật đầu, kiên định đáp: “Chắc chắn.”

“Tôi hiểu rồi.” Tiếp viên trưởng nói, đoạn suy nghĩ một lát. Tổ bay đến London hôm qua không thuộc quyền quản lý của cô ta, nhưng cô ta có thể báo lại tình hình này với tiếp viên trưởng của họ.

Ân Tú Vân im lặng, không nói thêm. Tiếp viên trưởng cũng xoay người rời đi, mang theo một dấu chấm hỏi nhỏ trong lòng.

*

Ngày hôm sau, vào giờ dùng bữa trưa, cả hai tổ tiếp viên hàng không cùng nhau dùng bữa tại nhà hàng tầng ba của khách sạn. Hôm nay là tiệc buffet. Khi Ân Tú Vân đi lấy đồ ăn, Dương Hồng Quyên vừa hay ở ngay phía trước cô. Ân Tú Vân khẽ gọi: “Dương Hồng Quyên.”

Dương Hồng Quyên quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau một thoáng, cô khẽ gật đầu đáp lại.

“Hôm nay đã phải bay về rồi sao?” Ân Tú Vân cất giọng, mang theo một chút tiếc nuối.

“Ừm.”

Ân Tú Vân mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như một lời chúc phúc: “Thế chúc cô thượng lộ bình an nhé.”

Trong thâm tâm mỗi tiếp viên hàng không, điều ước lớn nhất vẫn là mỗi chuyến bay cất cánh và hạ cánh an toàn. Đó cũng là lời chúc tốt đẹp nhất mà họ dành cho đồng nghiệp trước mỗi hành trình. Thế nhưng, nụ cười của Ân Tú Vân trong mắt Dương Hồng Quyên lại chẳng hề chân thật, và lời “cảm ơn” cô ta thốt ra cũng hời hợt đến đáng ngờ.


Sau khi lấy đồ ăn, Ân Tú Vân ngồi xuống đối diện tiếp viên trưởng của mình. Cô ta khẽ hỏi về cách công ty sẽ xử lý Dương Hồng Quyên.

“Không có chuyện đó đâu.” Tiếp viên trưởng của cô ta đáp, giọng điệu dứt khoát.

Ân Tú Vân lập tức phản bác: “Sao lại không chứ? Chính mắt tôi đã thấy thật mà!”

“Không có.” Tiếp viên trưởng của cô ta lặp lại, giọng điệu vẫn không chút dao động.

“Khách sạn có camera giám sát, cứ xem là rõ.” Âm giọng Ân Tú Vân có chút sắc lạnh.

Tiếp viên trưởng đặt nhẹ đôi đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị: “Cô ấy không hề giấu giếm người đàn ông nào trong phòng. Việc cô ấy gặp gỡ vị khách kia đã được công ty chấp thuận, cô ấy có quyền gặp bất cứ lúc nào. Chuyện này không cần nhắc lại nữa. Hãy dồn tâm trí vào những việc đáng quan tâm hơn đi, nhé!”

Ân Tú Vân không ngờ mình lại bị từ chối thẳng thừng như vậy. Rốt cuộc, người đàn ông nào mà công ty lại đặc biệt cho phép Dương Hồng Quyên có thể được tự do gặp gỡ? Với cả, Dương Hồng Quyên có đặc quyền gì mà được đối đãi như thế chứ? Hiếm khi gặp phải chuyện trái ý, Ân Tú Vân cảm thấy khó chịu vô cùng.

*

Chiều muộn, chuyến bay của Dương Hồng Quyên hạ cánh, đưa cô trở về Bắc Thành quen thuộc. 

Vừa đặt chân tới bộ phận tiếp viên hàng không Trường Cát, một cuộc họp chấn chỉnh tác phong nữa lại được triệu tập. Lần này, các tiếp viên còn phải học thuộc lòng quy tắc, quy định của bộ phận, kèm theo một bài kiểm tra gắt gao. Điểm tuyệt đối là một trăm. Chỉ có những ai đạt trên tám mươi mới được tiếp tục bay. Áp lực vô hình đè nặng lên vai mỗi người.

Kết quả thi được công bố. Thật bất ngờ là có không ít người đạt điểm tuyệt đối, trong đó có cả Dương Hồng Quyên và Ân Tú Vân.

Hôm ấy, Dương Hồng Quyên dạo bước trong trung tâm thương mại sầm uất, điểm đến của cô là gian hàng mỹ phẩm thuộc tập đoàn Viên Thông. Son môi dòng MISS quả nhiên ngày càng được ưa chuộng. Cô còn đặc biệt chú ý đến bảng xếp hạng doanh số. Không nằm ngoài dự đoán, MISS đã vươn lên vị trí quán quân. Đúng như những lời của Tưởng Y Y và Lưu Văn từng nói, thương hiệu mỹ phẩm dưới trướng tập đoàn Viên Thông đã chính thức ghi tên mình vào hàng ngũ những nhãn hiệu đẳng cấp thế giới.

Trong lòng Dương Hồng Quyên khẽ kêu lên một tiếng. Sự nghiệp của Viên Phi rực rỡ đến nhường này, trước kia cô thật sự chưa từng nghĩ tới.

Đắm mình trong sắc màu mê hoặc của hàng son môi trên kệ, Dương Hồng Quyên bất giác ngẩn ngơ.Bất chợt có vài vị khách khác bước vào, mỗi người khẽ chọn một thỏi son yêu thích.


“Cô Ân có dặn, cứ nói tên cô ấy sẽ được giảm mười phần trăm.” Những người đó nhẹ nhàng nói với nhân viên quầy.

Nhân viên mỉm cười, giọng điệu chuyên nghiệp: “Xin quý khách nói cho tôi biết tên đầy đủ của cô Ân ạ.”

“Ân Tú Vân.”

Giọng nói ấy vang lên, là của chính Ân Tú Vân.

Cả không gian dường như khựng lại khi Ân Tú Vân tự hào ưỡn ngực bước vào.

“À, ra là cô Ân! Đúng vậy, có cô Ân đây thì chúng tôi sẽ áp dụng mức chiết khấu mười phần trăm.” Nhân viên bán hàng nhanh chóng lên tiếng, nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt Ân Tú Vân dừng lại trên Dương Hồng Quyên, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi: “Đều là đồng nghiệp cả. Cô cứ chọn một thỏi đi, cũng được hưởng ưu đãi đấy.”

Đến lúc này, Dương Hồng Quyên mới chợt hiểu ra, những người đang say sưa lựa chọn son môi kia đều là những gương mặt quen thuộc của hãng hàng không Trường Cát.

“Cảm ơn cô nhé, tôi không cần.” Dương Hồng Quyên khẽ nói, tay vẫn giữ chặt thỏi son vừa chọn khi tiến về phía quầy thu ngân.

Ánh mắt nhân viên quầy không giấu được vẻ ngưỡng mộ khi đích thân giúp những nữ tiếp viên hàng không duyên dáng đang được hưởng mức giá ưu đãi thanh toán hóa đơn.

Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày nhìn nhân viên bán hàng trước mặt, trong lòng thoáng qua một tia nghi hoặc về mối quan hệ phức tạp giữa Ân Tú Vân và tập đoàn Viên Thông.

Khi tới lượt mình, cô phát hiện không mang đủ tiền mặt, liền tùy tiện lấy ra một chiếc thẻ, thản nhiên quẹt rồi ký tên, chẳng mấy để tâm đến xung quanh.

Trao hóa đơn đã thanh toán cho nhân viên quầy, ánh mắt Dương Hồng Quyên không nhận ra sự xao động thoáng qua trên gương mặt người kia khi nhìn thấy hai chữ “Viên Phi” ở mục ký tên. Chắc là trùng hợp thôi, cô nghĩ. Nhưng rồi, nỗi bất an mơ hồ lại dâng lên trong lòng nhân viên nọ, liệu có phải… là Boss của tập đoàn? Nụ cười tiễn khách của cô ta vì thế mà trở nên gượng gạo hơn hẳn.

Cầm thỏi son mới trên tay, Dương Hồng Quyên vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại thì điện thoại reo lên. Bên kia đầu dây là giọng nói trầm ấm quen thuộc của Viên Phi, anh đang ở nước ngoài công tác và hỏi thăm cô về kỳ thi vừa qua.

“Tuyệt đối hoàn hảo, một trăm điểm tròn trĩnh!” Dương Hồng Quyên tuyên bố.

“Không tệ chút nào.” Anh đáp, giọng đầy ẩn ý: “Vậy thì anh phải có thưởng cho em rồi.”

“Thưởng gì cơ?” Dương Hồng Quyên hỏi: “Anh có ở đây đâu mà thưởng?”

“Chắc chắn sẽ khiến em hài lòng.”

Khóe môi Dương Hồng Quyên khẽ nhếch lên: “À phải rồi, anh và Ân Tú Vân có quan hệ gì vậy?”

“Không có gì cả. Sao em lại hỏi cô ấy làm gì?”

“Em nhớ rõ anh đã dùng thẻ đen của mình để trả tiền chai nước suối cho cô ta.”

“Anh không nhớ.”

“Em đã tận mắt nhìn thấy mà!”

“À, nhớ rồi. Ân Tú Vân là em họ của Trần Tề, trợ lý cũ của anh. Lần em thấy là do Trần Tề nhờ cô ấy mang mẫu son đến cho công ty anh.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

Tiếng cười khẽ của Viên Phi vọng lại: “Sao thế? Bộ em nghi ngờ anh có bí mật gì à?”

“Không hề. Chuyện của anh em không quan tâm.”

“Anh vẫn luôn độc thân suốt những năm qua mà.” Viên Phi ôn tồn nói.

Dương Hồng Quyên nghe vậy, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

“Ngày kia anh sẽ bay về.” Viên Phi nói, âm thanh trầm ấm: “Em nhớ đợi anh nhé.”

“Để em xem có rảnh không đã.” Dương Hồng Quyên nói xong liền tắt máy.

*

Ngày Viên Phi trở về, thật trùng hợp, Dương Hồng Quyên lại có nhiệm vụ bất ngờ.

“Là nhiệm vụ gấp.”

Điện thoại rung lên khi Viên Phi còn ở trên không trung, là tin nhắn vội vã của Dương Hồng Quyên. Cô nhắn xong liền tức tốc đến công ty, lòng không khỏi gợn chút tiếc nuối.


Chuyến bay nội địa chỉ vỏn vẹn hai tiếng. Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Ân Tú Vân. Một chuyến bay ngắn như vậy, thường chỉ cần một tiếp viên trưởng hạng nhất là đủ, sao hôm nay lại có cả cô và Ân Tú Vân? Có lẽ nào, trên chuyến bay này có vị khách quan trọng nào đó chăng?

Đúng vào khoảnh khắc ấy, tiếp viên trưởng gọi riêng cô sang một bên, nụ cười trên môi có phần gượng gạo: “Dương Hồng Quyên này, chuyến bay này cô bay vị trí số 4 nhé?”

Vị trí số 4 vốn dĩ là của tiếp viên khoang hạng phổ thông. Trong khi đó, vị trí quen thuộc của Dương Hồng Quyên luôn là số 3, bởi lẽ số 3 mới là dành cho tiếp viên khoang hạng nhất.

Một thoáng kinh ngạc lan tỏa trong đáy mắt, Dương Hồng Quyên hướng ánh nhìn về phía tiếp viên trưởng, giọng không giấu nổi sự bất ngờ: “Tại sao vậy? Chẳng lẽ tôi bị giáng cấp?”

Tiếp viên trưởng có chút ngập ngừng, né tránh ánh mắt dò hỏi: “Không… không có chuyện giáng cấp cô đâu.”

“Không giáng cấp mà lại điều tôi xuống vị trí số 4? Vậy lý do là gì?” Dương Hồng Quyên truy hỏi, thái độ kiên quyết không hề có ý định nhượng bộ.

Khẽ nhíu mày, tiếp viên trưởng lên tiếng, giọng có phần nghiêm nghị hơn: “Tôi là tiếp viên trưởng, hy vọng cô có thể tuân thủ sự sắp xếp. Chuyến này cô cứ bay vị trí số 4.”

Dương Hồng Quyên vẫn không cam tâm, cô thẳng thắn nói: “Điều này hoàn toàn không hợp lý. Vậy vị trí số 3 là ai? Là Ân Tú Vân sao?”