Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 9:



Hôm sau, Dương Hồng Quyên đã dậy từ sớm để luyện đọc tiếng phổ thông. Sáng sớm ngày cuối tuần chỗ nào cũng yên tĩnh, trên sân bóng rổ cũng chỉ có một cậu bạn đang chơi bóng, xa xa còn có người chạy bộ. Nghe tiếng bóng rổ chạm đất giúp trong lòng yên tâm hơn hẳn, Dương Hồng Quyên chọn ngồi một góc trong sân bóng, quay lưng về phía cậu bạn kia. Cô không quen họ, cũng không quấy rầy nhau.

“Cần phải thêm chút diễn cảm nữa.”

Tông giọng trầm thấp kèm theo tiếng thở dốc truyền đến, Dương Hồng Quyên giật mình. Cô quay lại thấy Viên Phi mặc bộ đồ thể thao màu trắng. Cô rất ngạc nhiên, anh xuất hiện từ khi nào vậy? Lúc nãy cô đâu có thấy anh.

“Gan đúng là nhỏ thật.” Viên Phi cười. 

Dương Hồng Quyên nói: “Tự nhiên anh xuất hiện đúng là dọa người khác.”

Viên Phi cười cười, nói vào chủ đề chính: “Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là khoảng cách giữa các cây với nhau, mà lại chính là giữa các nhánh đã cùng sinh trưởng trên một thân cây. Ấy thế mà cuối cùng lại không thể nương tựa nhau để vượt qua một cơn gió.”

Anh vừa nói xong câu này liền chạy mất. Dương Hồng Quyên nhìn bóng lưng chạy xa dần của anh, anh đuổi kịp nam sinh chạy phía trước, nói gì đó với cậu ấy, nhanh chóng cậu nam sinh ấy cũng bị bỏ lại phía sau. Dương Hồng Quyên nhìn một lát rồi bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ về câu ‘thêm chút diễn cảm’ mà anh nói. Cô tiếp tục đọc diễn cảm thêm mấy lần, mỗi lần đọc xong đều thấy tốt hơn lần trước. Cô nghe thấy tiếng chạy bộ ở sau lưng, biết một trong số họ có Viên Phi. Nhưng mà Viên Phi không nói gì thêm với cô.

Trời ngày càng sáng, nam sinh chơi bóng rổ ôm bóng rời khỏi sân, vài người chạy bộ cũng lần lượt rời đi, nhưng lại có nhiều sinh viên mang theo bóng vào sân. Dương Hồng Quyên định luyện đọc lần cuối.

“Này, bạn học. Có một số câu cậu phải nắm được biểu cảm của chúng.” Đột nhiên có một nam sinh nói sau lưng cô. Cô quay lại thấy một nam sinh hơi tròn, cũng là người bị Viên Phi bỏ lại lúc nãy.

“Là cậu ấy nói. Cậu ấy nhờ tôi tới nói với cậu.” Cậu bạn này chỉ về phía bậc thang chỗ đi ra của sân bóng rổ.

Dương Hồng Quyên nhìn theo, Viên Phi đang đi chỗ bậc thang. Cô ngạc nhiên, sao Viên Phi lại phải nhờ người khác nói mấy lời này. Cô cười nói với cậu bạn kia: “Cảm ơn cậu nhé.”

Dương Hồng Quyên luyện tập một lần cuối rồi cầm sách rời khỏi sân bóng.

Người lúc nãy chuyển lời là bạn cùng phòng của Viên Phi, tên Liêu Cường. Anh ta vừa chuyển lời xong bộ đuổi theo Viên Phi, cười ha hả: “Tôi đã nói với cô bạn xinh đẹp kia rồi đấy nhé.”

Viên Phi gật đầu.

“Cô ấy học ngành gì thế? Không ngờ là trình độ tán gái của cậu cao siêu ghê, còn nhờ tôi nói giùm. Ý tưởng độc lạ đó, đảm bảo gây ấn tượng mạnh mẽ với cô ấy cho xem. Viên Phi, tôi không ngờ cậu là cao thủ đấy.” Liêu Cường cười ha hả nói.

Viên Phi liếc nhìn anh ta:“Tán gái? Tôi đây chỉ là đang nhắc nhở cô ấy thôi. Đó là học sinh môn tự chọn mà tôi trợ giảng.”

“À, cô ấy gọi cậu là thầy. Vậy thì càng thú vị!” Liêu Cường kinh ngạc.

“Là trợ giảng. Tôi là sinh viên năm nhất, cô ấy cũng là sinh viên năm nhất.”

Liêu Cường nói: “Nhưng trợ giảng cũng có thể gọi là thầy mà. Tuy cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất nhưng mà làm gì có ai được cậu làm trợ giảng giống cậu đâu?”

Viên Phi lười nói chuyện tiếp với cậu ta.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, cuộc thi ngâm thơ của khoa ngôn ngữ Anh chính thức bắt đầu. Cuộc thi có hai giám khảo, theo thứ tự là lớp trưởng và bí thư. Tống Giai âm thầm nói với Dương Hồng Quyên là lớp trưởng và hoa khôi Lưu Tư Vũ có quan hệ rất tốt, còn bí thư có quan hệ tốt với Hệ Thảo.

“Quan hệ tốt hay không cũng không quan trọng, vấn đề là Quyên Quyên không thể lọt vào top 3.” Trương Miểu Miểu ăn ngay nói thật.

Hứa Đồng nói: “Nhưng nếu như giám khảo và Quyên Quyên có quan hệ tốt, biết đâu Quyên có thể vượt lên dẫn đầu kỳ thi thì sao? Ở tình hình hiện tại chắc chắn cô ấy sẽ không thể nào vượt lên dẫn đầu trong bản xếp hạng được đâu.”

Dương Hồng Quyên ngắt lời bọn họ, nói: “Tôi muốn vào vòng trong nhưng là bằng thực lực không cần quan hệ tốt với ai.”

Bên dưới đang xì xào bàn tán thì lớp trưởng đứng trên bục giảng thần bí nói với mọi người cuộc thi ngâm thơ còn có một giám khảo khác, là người ngoại khoa, đến từ khoa kiến trúc. Người đó đạt thành tích cao của khoa kiến trúc, là thủ khoa đầu vào ban tự nhiên của trường đại học chúng ta, và cũng có tiếng phổ thông chuẩn như MC.

“Xin mời bạn học khoa kiến trúc, Viên Phi.”

Lớp trưởng nói xong, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Dương Hồng Quyên nghe đến tên Viên Phi liền giật mình, thấy Viên Phi xuất hiện ở cửa phòng học còn kinh ngạc hơn. Cô thấy Viên Phi ngồi xuống ở hàng đầu tiên dưới ánh mắt soi xét của mọi người.

Dương Hồng Quyên nhớ lại giấc mơ của mấy đêm trước, không nghĩ Viên Phi thật sự xuất hiện trong lớp của cô, còn dưới thân phận là giám khảo. Cô lại nhớ đến trong giấc mơ Viên Phi cho cô điểm rất cao để trở thành quán quân, không lẽ giấc mơ là thật? Cô nhờ quan hệ mới có thành tích tốt sao?