Đám cưới của Viên Phi và Dương Hồng Quyên được ấn định vào mùng 10 tháng Giêng âm lịch. Tiết trời đầu xuân vẫn còn khá lạnh, thế nên Dương Hồng Quyên bảo hay là đổi sang lúc khác. Viên Phi liếc xéo cô một cái rồi đáp: “Ngày cưới mà em nói đổi là đổi được à? Anh xem ngày rồi, mùng 10 tháng Giêng là lành nhất.”
“Cả năm có bao nhiêu ngày lành mà.” Dương Hồng Quyên nói.
“Mùng 10 tháng Giêng là gần nhất, trở thành bà Viên sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao?” Viên Phi hỏi lại.
Dương Hồng Quyên tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: “Em thì không vội.”
Dương Hồng Quyên đang ngồi trước bàn trang điểm để tô son, Viên Phi xung phong giúp cô. Lúc này Dương Hồng Quyên đang ngồi gọn trong lòng Viên Phi, anh một tay ôm eo cô, một tay cầm thỏi son. Nghe Dương Hồng Quyên nói vậy, tay Viên Phi tô son run nhẹ, son bị lem, khóe miệng Dương Hồng Quyên dính một vệt đỏ.
Dương Hồng Quyên “ối” lên một tiếng, giận dỗi: “Anh tô đi đâu thế này?”
Viên Phi dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt đỏ đó, hỏi: “Em thật sự không vội à?”
“Đúng vậy.” Dương Hồng Quyên gật đầu.
Viên Phi nói: “Ý kiến của em bị bác bỏ, không có hiệu lực.”
Dương Hồng Quyên lườm nguýt anh, rồi lại không nhịn được cười. Viên Phi lau đi vệt son môi bị lem, anh ngắm nhìn cô, nở nụ cười mãn nguyện.
Dương Hồng Quyên quay đầu nhìn vào gương, cười nói: “Tay nghề của ông cụ thẻ bạch kim cũng khá đấy chứ.”
Viên Phi đáp: “Chắc chắn rồi.”
Dương Hồng Quyên nhếch môi, hỏi anh: “Xinh không anh?”
Ánh mắt Viên Phi đặt trên đôi môi đỏ mọng quyến rũ đó, anh khẽ “ừm” một tiếng, từ từ cúi xuống.
Dương Hồng Quyên nhìn đôi môi anh gần ngay trước mắt, nói: “Em thấy người ta bảo hôn thì phải lau son môi đi.”
Giọng Viên Phi trầm ấm đầy nam tính, Dương Hồng Quyên nghe thấy là thấy nhột nhột ở tai. Anh nói: “Không cần. Em cứ thoải mái để lại dấu ấn trên người anh.”
“Lỡ anh ra ngoài mà chưa lau sạch, bị cấp dưới nhìn thấy thì sao?”
“Họ sẽ giả vờ không thấy. Hết thắc mắc rồi chứ?”
Dương Hồng Quyên bật cười khúc khích.
Viên Phi đặt môi mình lên môi Dương Hồng Quyên.
Một người chú họ của Viên Phi, làm ăn buôn bán nhỏ, lúc Viên Phi còn nghèo thì chẳng bao giờ qua lại. Mấy năm nay ngược lại hay lui tới hơn, sống dựa vào mấy mối làm ăn Viên Phi đưa cho. Nghe tin Viên Phi sắp cưới, ông chú tìm đến hỏi xem Viên Phi đã công chứng tài sản trước hôn nhân chưa. Viên Phi bảo là chưa.
“Cậu nhiều tài sản thế, tốt nhất là nên công chứng đi. Để phòng hờ ấy mà.”
Viên Phi khẽ cười: “Không phiền chú họ bận tâm đâu ạ.”
“Mấy đứa trẻ bây giờ, đôi khi bị tình cảm làm cho mờ mắt, muốn sống bạc đầu răng long là tốt, nhưng ai mà dám chắc được? Thế nên những gì cần làm thì vẫn phải làm.” Ông chú họ kia nói.
Sắc mặt Viên Phi thay đổi, liền gọi thư ký vào tiễn khách.
Viên Phi lái xe ra sân bay đón Dương Hồng Quyên. Anh đến sớm mười phút, vừa thấy cô xuống máy bay là anh đã đón được ngay, rồi đưa thẳng cô về căn hộ của cô. Vừa vào cửa, Viên Phi đã ôm Dương Hồng Quyên từ phía sau.
Dương Hồng Quyên quay đầu nhìn anh, cười nói: “Làm sao đấy anh?”
Viên Phi nhìn dáng vẻ cô ấy quay đầu mỉm cười, khóe môi anh cũng cong lên. Vì là cô, anh có thể dốc hết tất cả, cam tâm tình nguyện.
“Cho dù có trở thành thằng trắng tay lần nữa anh cũng chẳng sợ.” Anh nói.
“Tự dưng lại… sao thế? Anh sắp phá sản à?” Dương Hồng Quyên nhướn mày.
Viên Phi nói: “Đâu có dễ vậy.”
Đám cưới của họ diễn ra đúng như dự kiến vào ngày mùng 10 tháng Giêng. Gia đình, bạn bè hai bên, giới doanh nhân có tiếng, đối tác, khách hàng lớn của Viên Phi đều có mặt đông đủ. Hôn lễ hoành tráng và trang trọng. Khoảnh khắc Viên Phi ôm Dương Hồng Quyên hôn say đắm chính là cao trào của buổi tiệc. Trước đó, trừ Liêu Cường ra, chưa ai từng thấy Viên Phi nhìn một người nào khác bằng ánh mắt dịu dàng đến thế. Kể cả Liêu Cường cũng chưa từng dám tưởng tượng một người lạnh lùng như Viên Phi khi hôn người mình yêu lại có thể nồng nàn đến vậy.
Sau đám cưới, Dương Hồng Quyên và Viên Phi đi hưởng tuần trăng mật ở một thành phố cổ kính trong nước. Suốt những năm qua, họ đã đặt chân đến vô số nơi, Dương Hồng Quyên bảo đã ngắm nhìn biết bao cảnh đẹp nhưng vẫn yêu nhất non sông gấm vóc của Tổ quốc. Viên Phi mỉm cười đầy thấu hiểu. Thành phố cổ ít người, với đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, cứ ngỡ như đang lạc về mấy thế kỷ trước, cứ ngỡ như họ đã ở bên nhau rất lâu rồi, và sẽ tiếp tục cho đến mãi mãi.
Kết thúc tuần trăng mật, Dương Hồng Quyên liền tất bật chuẩn bị cho kỳ thi tiếp viên trưởng. Lần nào Viên Phi cũng thức khuya cùng cô ôn bài. Anh ôm cô vào lòng, hôn lên gáy cô.
Dương Hồng Quyên nói: “Tối qua hết bao cao su rồi, anh mua chưa?”
Viên Phi đáp: “Chưa.”
“Vậy thì không được vào.”
Viên Phi cảm thán: “Liêu Cường đã làm bố rồi, khi nào anh mới được như ý đây?”
Dương Hồng Quyên cười đáp: “Ít nhất phải đợi em thi đậu chức tiếp viên trưởng đã chứ. Không thì, vừa có bầu đã phải nghỉ phép, mất cả năm không thi được mất. Em đã lỡ dở một năm rồi còn gì.”
Chuyện lỡ dở một năm này Viên Phi không dám nhắc tới nhiều, thế là im lặng, chỉ hôn cô, rồi khéo léo dẫn dụ cô ra ngoài.
Tối hôm sau bữa ăn, Dương Hồng Quyên và Viên Phi rủ nhau đi siêu thị. Viên Phi đẩy một chiếc xe đẩy, nhưng trong xe trống không.
“Nhìn xe của người ta chất đầy đồ kìa,” Viên Phi chỉ cằm về phía trước.
Dương Hồng Quyên ngẩng đầu nhìn, thấy phía trước có mấy người xe đẩy đầy ắp đồ, mà đa số là gạo, dầu ăn, rau củ, thịt cá, trứng…Cô nói: “Mình đi mua kem đánh răng mà, anh đẩy xe làm gì?”
“Phụ nữ không phải cứ thích cái gì là muốn mua ngay à? Anh đẩy xe có sẵn, em muốn mua gì thì cứ bỏ vào đi.”
“Siêu thị thì em ngắm nghía được cái gì chứ hả anh? Ra trung tâm thương mại thì may ra anh mới cần đẩy xe.” Dương Hồng Quyên cười nói. Đi trung tâm thương mại cô có thể mua ti tỉ quần áo, giày dép, túi xách, nhưng siêu thị thì khác hẳn. Cô đâu có hay nấu ăn, mấy thứ người khác chất đầy xe cô gần như chẳng mua bao giờ. Giờ nhà cửa cũng chỉ thiếu mỗi tuýp kem đánh răng, nên chắc là chỉ mua mỗi thứ đó thôi.
Viên Phi vẫn chẳng chịu buông tay khỏi chiếc xe đẩy. Hai mắt anh lướt qua từng dãy kệ hàng, hỏi Dương Hồng Quyên có muốn mua cái này, mua cái kia không, nhưng cô đều lắc đầu. Kem đánh răng thì ở khu vực ngay cạnh quầy thu ngân. Viên Phi bèn nói: “Vậy mình đi thẳng ra mua kem đánh răng thôi.”
Dương Hồng Quyên: “Ừm.”
Viên Phi đẩy xe đi thẳng, khi ngang qua quầy thu ngân đầu tiên, anh bỗng dừng lại. Thấy anh đứng sững, Dương Hồng Quyên cũng dừng theo, cô thắc mắc không biết anh định mua gì. Cô vừa nghĩ thế thì thấy Viên Phi đưa tay với lấy một hộp bao cao su từ trên kệ, rồi bỏ vào xe đẩy. Thế là chiếc xe đẩy rộng hoác cuối cùng cũng có đồ, hộp bao cao su nằm chình ình ngay giữa. Dương Hồng Quyên lập tức đảo mắt nhìn quanh, đã có người nhìn thấy rồi, nhưng những người đó lại vội vàng quay đi ngay. Cô hạ giọng nói: “Anh đừng có để nó ở đó!”
“Để vào túi áo anh á? Người ta lại tưởng anh là ăn trộm đó, mà lại là ăn trộm cái thứ này.” Viên Phi nói với vẻ chẳng màng. Ngay sau đó, anh lại hạ giọng nói: “Nếu em đồng ý không dùng cái này, anh sẽ cất nó đi.”
“Dùng chứ. Anh cứ mua đi,” Dương Hồng Quyên liếc xéo anh một cái, rồi vội vàng với mấy hộp sữa trên kệ bỏ vào xe đẩy.
Khóe môi Viên Phi cong lên.
Thế là, không chỉ Dương Hồng Quyên mà cả Viên Phi cũng mong chờ đợt kiểm tra tiếp viên trưởng đó.