Ba mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, tôi được bạn thân của mẹ đón về sống cùng.
Dì Lý là một bà mẹ đơn thân, từng mang thai ngoài ý muốn. Năm đó, khi dì gặp khó khăn nhất, mẹ tôi đã nhiều lần giúp đỡ dì. Vì thế nên khi biết tôi trở thành trẻ mồ côi, dì Lý không hề do dự mà lập tức đưa tôi về nhà. Dì hoàn toàn không bận tâm liệu tôi có trở thành gánh nặng hay không.
Dì Lý cùng tôi thu dọn đồ đạc, sắp xếp lại di vật của ba mẹ, sau đó dắt tay tôi trở về nhà. Tôi bước vào nhà theo sau dì Lý, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thiếu niên đang ngồi trên sofa, mái tóc nhuộm màu xám tro.
"Nam Nam, đây là con trai của dì, sau này sẽ là anh của con. Hai đứa phải sống hòa thuận với nhau đấy nhé."
Dì Lý nhẹ nhàng nói, dường như sợ nói to quá sẽ khiến tôi sợ hãi.
Tôi chớp chớp mắt, môi khẽ cong lên một chút.
"Dì ơi, con không sao đâu ạ."
Dì nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng dì không nói thêm lời nào, chỉ xoay người đi kéo tai cậu thiếu niên.
"Em gái tới mà con không ra chào hỏi một tiếng à? Đem mấy cái thói quen trong trường học về nhà luôn rồi đúng không?"
Giọng nói đầy khí thế của dì khiến tôi hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Đây mới là...Cách mà cha mẹ và con cái đối xử với nhau bình thường, phải không?
Tôi khẽ cụp mắt xuống, theo phản xạ siết chặt con thỏ bông trong lòng.
"Con biết rồi, nhưng hôm nay mẹ không phải có hẹn gặp khách hàng sao? Sắp muộn rồi đó."
Cậu thiếu niên dường như đã quen với việc bị kéo tai, hờ hững liếc nhìn tôi một cái, giọng nói với dì vẫn bình thản.
Dì Lý hơi sững người, buông tay ra xem giờ, liền thốt lên một tiếng kinh ngạc.
"Sao con không nhắc mẹ sớm hơn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con tưởng mẹ đã hủy rồi."
Thiếu niên nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
Dì Lý nghiến răng: "Lý Kỵ Tiêu, đừng tưởng mẹ đi làm là không ai quản được con. Nếu dám bắt nạt Nam Nam, tiền sinh hoạt tháng này cắt một nửa!"
Nói xong, dì cũng không để ý đến vẻ mặt của cậu ta, quay sang cười rạng rỡ với tôi.
"Nam Nam à, dì phải đi gấp, để anh giúp con sắp xếp phòng nhé? Tối nay dì về sẽ đưa con đi ăn món ngon!"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ, dì đi đường cẩn thận."
Dì Lý vội vã rời đi. Trong ngôi nhà xa lạ, giờ chỉ còn lại tôi và cậu thiếu niên xa lạ kia.
"Tần Nam?"
Khi tôi còn đang nghĩ nên bắt chuyện thế nào thì cậu ta đã mở lời trước.
Lý Kỵ Tiêu lười biếng ngẩng mắt nhìn tôi, ánh mắt như đang đánh giá. Ngay sau đó, khóe môi cậu ta hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt hiện ra.
"Không cần phải căng thẳng như vậy, sau này chúng ta là người một nhà rồi."
Không biết có phải tôi nghe lầm hay không, nhưng ba chữ người một nhà dường như được cậu ta nhấn rất rõ.
Tôi có chút mơ hồ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy sau này làm phiền anh rồi."
"Vậy em nên gọi anh là gì?"
Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.
Khóe môi Lý Kỵ Tiêu cong lên, mang theo ý trêu chọc rõ ràng, lời nói thốt ra lại càng khiến người ta đỏ mặt.
Quất Tử
"Chẳng phải em nên gọi tôi là anh trai sao?"