Chờ Em Trưởng Thành

Chương 2



"Anh trai?"

Tôi khựng lại, khẽ siết con gấu bông trong tay.

Ánh mắt cậu ta rơi xuống, khẽ cười khẩy: "Lớn tướng rồi mà còn chơi thú bông."

"Đây là quà sinh nhật mẹ em tặng." Tôi cúi đầu trả lời. "Là quà năm nay."

Chỉ mới một tháng trước.

Trên món quà còn kẹp một mảnh giấy nhỏ mẹ viết tay: "Hy vọng bảo bối của mẹ luôn luôn hạnh phúc."

Nghĩ đến đây, sống mũi tôi bỗng cay xè.

Không chỉ là thú bông, mà trước đây mỗi tối mẹ vẫn thường kể chuyện cho tôi trước khi đi ngủ. Dù tôi đã mười tám tuổi.

Tôi từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Thế nhưng tất cả, đột nhiên biến mất.

Lý Kỵ Tiêu thoáng chốc trở nên luống cuống, không biết tay nên đặt ở đâu, cậu ta mím môi: "Xin lỗi nhé."

"Tôi không cố ý."

Ngập ngừng một lúc, cậu ta lại nói tiếp: "Không sao đâu, sau này em có thể xem chúng tôi là người thân của mình."

Khi nói câu này, giọng điệu cậu ta chẳng còn vẻ bông đùa lúc nãy, hàng chân mày đẹp đẽ lộ rõ sự lo lắng.

Tôi hít mũi, nhẹ gật đầu: "Cảm ơn anh... anh trai."

Lý Kỵ Tiêu: "..."

Có lẽ anh không ngờ tôi lại ngoan ngoãn như vậy.

Dì Lý một mình nuôi anh khôn lớn, lại làm việc vất vả quanh năm, sức khỏe không tốt, nên lần này anh đặc biệt xin nghỉ học về giúp lo hậu sự cho nhà tôi.

Phải nói thật, nhìn qua thì chỉ lớn hơn tôi hai ba tuổi, nhưng khi nghiêm túc làm việc lại rất chỉnh chu, cẩn thận.

Anh lật ra một chồng bằng khen và giấy chứng nhận của tôi, ánh mắt dừng lại trên đó một lúc.

Rồi hờ hững quay đầu hỏi: "Thành tích không tệ?"

Tôi gật đầu, "Ừm."

"Cũng tốt đấy." Khóe môi cậu ta nở một nụ cười. "Định đăng ký trường nào?"

Tôi vừa thi đại học xong, đã tự ước lượng điểm, cũng không lệch nhiều so với bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đại học Đông Kinh." Tôi mím môi đáp.

Ánh mắt anh đột nhiên thoáng sững lại, rồi cậu ta cầm tấm bằng khen đứng dậy, bất ngờ tiến về phía tôi vài bước.

"Mẹ tôi có nói cho  biết tôi học đại học nào chưa?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lắc đầu.

Cậu ta bật cười khẽ, đặt lại bằng khen lên bàn, rồi lại trở về dáng vẻ có chút ngạo mạn, đút tay vào túi và bước đi.

"Có gì cứ tìm tôi. Tôi đi ôn thi cuối kỳ đây."

Trước khi đi, còn tiện tay chốt luôn cửa lại.

...

Tôi mới sực nhớ, hình như sinh viên đại học còn khoảng một tháng nữa là thi cuối kỳ, vậy mà  anh vẫn phải về giúp gia đình tôi lo chuyện hậu sự.

Đột nhiên cảm thấy có phần áy náy.

Tôi cũng chẳng giúp được gì, chỉ nhớ đến những thứ mẹ đã chuẩn bị cho tôi trước kỳ thi đại học.

Tôi đi tới tủ lạnh lấy sữa, rồi chọn một quả táo để gọt vỏ.

Không ngờ bất cẩn lại làm trúng tay.

Đúng là ngốc mà. Nước mắt bất giác trào ra vài giọt, tôi vội kìm lại, quay về phòng tìm hộp thuốc mẹ luôn để sẵn, lấy băng cá nhân dán lên vết thương.

Khi mang lên cho anh, trông anh có vẻ hơi ngạc nhiên.

Ánh mắt lại dừng trên tay tôi, lông mày khẽ nhíu lại: "Gọt trái cây mà cũng cắt trúng?"

Nhìn có vẻ lại đang chê tôi nữa rồi.

Tôi đặt đĩa trái cây và ly sữa xuống, rồi lập tức rụt tay lại, đầu ngón tay vẫn còn hơi đau.

"Anh cứ ôn thi đi."

Quất Tử

"Em không làm phiền nữa."

Nói rồi, tôi quay người bước đi.

Sau lưng, anh như thở dài bất lực: "Sau này không cần gọt như thế đâu, tôi thích ăn cả quả."

"Cũng không cần rửa giúp tôi."

"Tôi tự làm được."