Chờ Em Trưởng Thành

Chương 3



Trở về phòng, tôi mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, nước mắt rơi lã chã xuống sàn.

Tôi ngồi thụp xuống dựa vào tường, mặc cho nước mắt thấm ướt vạt áo.

Mỗi đêm ôn thi năm lớp 12, mẹ đều chuẩn bị cho tôi những thứ như vậy.

Thế nhưng, từ sau vụ tai nạn máy bay mười ngày trước tất cả những điều ấy, cả đời này tôi sẽ không còn có lại được nữa.

Không biết đã qua bao lâu, tôi bỗng thấy mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp.

Quất Tử

Một bàn tay dịu dàng vuốt ve lưng tôi, dỗ dành tôi. Giống như tay mẹ vậy. Tôi mở mắt ra, là dì Lý.

Dì nhìn tôi với ánh mắt xót xa: "Gặp ác mộng à?"

Tôi gật đầu, lúc này mới phát hiện trong giấc mơ mình cũng khóc không ngừng.

Dì Lý xoa lưng tôi, nhẹ nhàng an ủi như dỗ trẻ con: "Không sao, không sao, Nam Nam đừng sợ. Sau này dì và anh trai sẽ bảo vệ con."

Cửa phòng vẫn mở, chắc là dì Lý vừa đi làm về, định vào xem tôi ngủ chưa. Rồi thấy tôi ngủ gục dưới sàn.

Bỗng từ phòng bên cạnh vang lên tiếng cửa mở.

"Cạch" một tiếng.

Lý Kỵ Tiêu bước ra, nhìn thấy cảnh tượng dì cháu tình thâm trước mắt, sắc mặt lập tức như ăn phải giấm chua.

Dì Lý vừa thấy cậu ta liền nổi đóa.

"Con xem mấy giờ rồi! Gần chín giờ còn không chịu làm cơm cho Nam Nam ăn! Lỡ con bé đói thì sao?"

Tôi khẽ cắn môi.

Tuy tôi trông có hơi nhỏ con nhưng cũng mười tám tuổi rồi, không phải trẻ con nữa mà.

Lý Kỵ Tiêu tỏ vẻ chẳng vui gì: "Con không cần thi cuối kỳ nữa chắc? Cứ lo chăm sóc cái tổ tông này mãi à."

Tôi kéo tay áo dì Lý, lí nhí nói: "Dì ơi, đừng trách anh, là con ngủ quên mất. Con cũng biết nấu ăn ạ."

Dì Lý quay sang dỗ dành tôi mấy câu, sau đó đứng dậy ra bếp nấu cơm, trước khi đi còn không quên lườm Lý Kỵ Tiêu thêm mấy cái.

Tôi vừa mới bình tĩnh lại được một chút, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sáng và sắc của anh

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếu niên khoanh tay, lười nhác dựa vào khung cửa.

Khóe mày khẽ nhướng lên: "Em biết nấu ăn?" — nhìn kiểu gì cũng không giống.

Tôi chột dạ, hít mũi một cái. Biết thì có biết nhưng không đảm bảo ăn được.

"Xin lỗi, mai tôi sẽ chỉnh lại báo thức."

"'Tổ tông'."

Anh lại buông thêm hai chữ đó, rồi quay người về phòng.

...

Lúc ăn cơm tối, tôi bỗng nhớ lại chuyện hồi chiều.

Tò mò quay sang hỏi dì Lý: "Dì ơi, anh  học đại học nào vậy ạ?"

Vừa dứt lời, người đối diện đã bật cười khẩy một tiếng.

"Tôi ở ngay đây mà, sao không hỏi thẳng?"

Tôi mím môi.

Dì Lý gõ đũa vào tay cậu ta: "Nhìn cái bộ dạng dữ dằn đó xem, Nam Nam có dám bắt chuyện với con không!"

Rồi quay sang tôi, đổi giọng dịu dàng ngay lập tức như lật mặt: "Cái dáng vẻ hung dữ của nó vậy mà hồi đó lại đỗ vào Đại học Đông Kinh, đúng là ăn may."

Tôi tròn mắt nhìn người đối diện.

Lý Kỵ Tiêu tựa vào ghế, bình thản nhìn lại tôi, trong mắt còn phảng phất ý cười.

Thật sự khiến tôi hơi bất ngờ...

Dù sao thì anh trông giống người đánh nhau giỏi hơn là học giỏi.

Đặc biệt là hôm qua tôi thấy anh một tay xách bổng vali mà tôi dùng cả hai tay cũng chẳng nhấc nổi.

"Anh trai."

Thật ra tôi thích nghi khá nhanh. Lúc đầu gọi vậy còn thấy gượng, nhưng mấy lần là quen.

Dưới ánh đèn, tôi lại thấy người đang ngồi trước bàn học kia, hình như tay hơi run lên một chút.