Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 116-2: Kiếm tu truy thê (5)



Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ta tự mình vào tìm." Kỳ Duật hít sâu một hơi, chung quy vẫn là không thoát ra khỏi khúc mắc nơi đáy lòng, xuất kiếm liền chuẩn bị bay lên.

"Làm càn! Luyện Khí Các há lại là nơi để cho ngươi diễu võ giương oai." Gã sai vặt đã phát tín hiệu báo động từ lâu, quản sự nhìn thấy Kỳ Duật tuy rằng cũng rất bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn nghĩ dù sao đều là người coi trọng thể diện, sẽ không làm ra chuyện gì quá trớn, không ngờ ông còn chưa kịp dứt lời, đôi mắt Kỳ Duật đã híp lại, "Chuyện này không liên quan đến Luyện Khí Các, ta chỉ đến tìm một mình Phùng Ngọc Hiên thôi!"

Luyện Khí Các thật vất vả mới tìm thấy một mầm mống tốt, sao có thể giao ra dễ dàng như vậy.

Quản sự thấy Kỳ Duật không chịu lùi bước, lập tức mặt lạnh gọi thêm người tới.

Đệ tử ở Luyện Khí Các tuy rằng đa phần tu vi đều không cao, nhưng bởi vì các thế lực lớn đều cần bọn họ hỗ trợ luyện chế pháp khí, cho nên rất nhiều người đều nguyện ý bán mặt mũi cho bọn họ, dùng pháp khí làm thù lao bảo đảm để bọn họ bảo vệ Luyện Khí Các.

Mấy đại tu sĩ cao to xông về phía trước, lập tức vây quanh Kỳ Duật, dường như muốn vây hắn đến chết.

Quản sự đang chuẩn bị giơ tay, Kỳ Duật liền rút kiếm đối đầu, một trận kiếm ý cường thế tạo thành vô số kiếm khí bay ra khắp nơi, còn chưa kịp phản ứng từng người đều giống như bị vạn kiếm xuyên thân, vũ khí 'leng keng leng keng' rơi đầy đất, tất cả tu sĩ đều đau đến lăn lộn trên mặt đất, nhưng lại không thể nói ra được là đau ở đâu!

Da thịt như bị ngàn vạn thanh kiếm cứa qua, thống khổ đến cùng cực!

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của bọn họ, trước mắt Kỳ Duật lại hiện ra hình ảnh Trình Diệp với quần áo lam lũ, gương mặt mờ mịt bất lực bị vứt bỏ ở nơi hoang tàn vắng phía sau núi, tu vi thụt lùi, thậm chí còn sinh ra tâm ma, ác tính muốn giết người nổi lên ——

"Vù vù——" trường kiếm xoay chuyển, khí thế như bùng nổ, phút chốc cuồng phong nổi lên, cây cỏ bay cả gốc, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, thỉnh thoảng từ giữa tâm bay ra một người lại một người hôn mê bất tỉnh.

Trận cuồng phong này từ cửa Luyện Khí Các bay thẳng đến đỉnh núi Phùng Ngọc Hiên đang ở, chỗ mà cuồng phong đi qua như cá dưới sông như biết bay, thậm chí ngay cả đất cũng lật lên, cổ thụ mấy ngàn năm cũng quật đổ, trên đất xuất hiện rất nhiều hố sâu đếm không hết.

"Kỳ Duật!"

Trong lúc hỗn loạn Kỳ Duật cái gì cũng không nhìn, không nghe, hắn chỉ biết là: Nhất định phải có được lời giải thích.

Không phải với hắn mà là với Trình Diệp.

Tại sao cậu lại phải chịu khổ nhiều như vậy.

Phùng Ngọc Hiên dựa vào cái gì!

Muốn trả lại cho cậu, muốn bồi thường cậu, còn muốn Phùng Ngọc Hiên trả lại gấp mấy lần những gì hắn ta đã lừa dối hắn!

Phùng Ngọc Hiên vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này, sau khi biết Kỳ Duật như phát điên liền hoàn toàn sợ hãi, mồ hôi tuôn ra làm tóc rối bù dính chặt vào gương mặt trắng bệch, Phùng Ngọc Hiên núp ở bên trong góc của Luyện Khí các, ôm lấy lò luyện run lẩy bẩy, nỗ lực lẩn trốn trong bóng tối.

"Kỳ, Kỳ Duật? Ta..." Trong nháy mắt khi Phùng Ngọc Hiên nhìn Kỳ Duật, mạch máu não như muốn đứt đoạn.

Kỳ Duật giết người đến đỏ cả mắt rồi, vốn dĩ hắn còn muốn lời giải thích từ Phùng Ngọc Hiên, nhưng khi nhìn thấy hắn ta, đầu của hắn trở nên hỗn loạn, chỉ còn biết đây chính là kẻ khiến cho Trình Diệp suy yếu như hiện tại, nếu như không có Phùng Ngọc Hiên giả thành cậu, hắn và Trình Diệp sẽ không uổng phí một quãng thời gian dài như vậy, cũng sẽ không bị Trình Diệp chán ghét. Từ tình nhân biến thành kẻ thù!

Máu nóng đỏ tưới bắn lên người và mặt làm khoái cảm trả thù trong lòng Kỳ Duật dâng lên, hắn thậm chí muốn chém Phùng Ngọc Hiên thành muôn mảnh ngay lạp tức, lột da tróc thịt, làm cho hắn ta triệt để hồn phi phách tán.

Kỳ Duật cái gì cũng không biết, lúc ẩn lúc hiện lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh của phụ thân, chỉ là còn chưa kịp phản ứng, trên đầu liền cảm thấy đau đớn sau đó liền ngất đi.

Rất nhanh, Kỳ Duật chậm rãi tỉnh lại, trong tay còn đang nắm chặt thanh kiếm, mở mắt chớp mắt một đạo kiếm khí sục sôi, nửa chiếc giường cũng sập xuống.

Kỳ Cảnh Thịnh đứng ở cửa bụi bặm tung bay, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Làm sao, ở Luyện Khí Các còn chưa quậy đủ à, lại muốn quậy ở nhà thêm một lần?"

Máu nóng cồn cào đã dần dần tĩnh lặng, Kỳ Duật hít sâu một hơi, lập tức vươn mình xuống giường khom mình hành lễ nói: "Phụ thân."

Lúc này Kỳ Duật đã dần dần tỉnh táo lại, nhưng trên mặt vẫn còn tràn đầy tức giận bất bình: "Nhi tử và Phùng Ngọc Hiên có thù không đợi trời chung!"

"... Phùng Ngọc Hiên?" Kỳ Cảnh Thịnh nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nổi giận mắng, "Ngươi mấy ngày trước còn nói với ta muốn cùng hắn ta thành thân, bây giờ mới qua mấy ngày, cho dù không thích người ta nữa cũng không cần giết người diệt khẩu chứ."

Lý do hắn làm vậy Kỳ Duật không nói ra được, lạnh lùng: "Không, hắn ta không phải người mà con muốn thành thân."

"Là hắn ta lừa gạt con." Bỗng nhiên nghĩ tới Trình Diệp, hai má Kỳ Duật hiện ra hai vệt ửng đỏ, thoáng lại nghĩ đến mình bị Phùng Ngọc Hiên đùa giỡn xoay như dế, hắn cắn răng oán hận nói: "Phụ thân yên tâm, chuyện này con sẽ xử lý thích đáng."

"... Nếu như ngươi nói thích đáng chính là một kiếm phá nát Luyện Khí Các, vậy ta thật sự không thể yên lòng, sao mới hai ngày trước còn ân ân ái ái, hôm nay đã giơ kiếm đòi chém đòi giết?" Kỳ Cảnh Thịnh cảm thấy chính mình đã theo không kịp ý nghĩ của người tuổi trẻ bây giờ, hắn trừng mắt mình đứa con vô dụng của mình, nhưng đối phương lại sững sờ không thèm hé miệng, liền thở dài phất tay áo, "Tùy ngươi!"

Thanh danh của Kỳ Duật ở bên ngoài luôn rất tốt, cũng là một người đúng mực, với ông mà nói, kỳ thực trong lòng cũng không phải rất lo lắng, nhưng vẫn là bị tức đến đau lòng, quay người bỏ đi.

Đi đến cửa, Kỳ Cảnh Thịnh hít sâu một hơi quay đầu lại, híp mắt nhìn chằm chằm Kỳ Duật: "Vậy chuyện thành thân của con và Phùng Ngọc Hiên thế nào đây?"

Gương mặt tuấn tú của Kỳ Duật đen lại, Kỳ Cảnh Thịnh nhanh chóng cảnh cáo: "Việc thành thân có thể hủy bỏ, nhưng con cũng không được làm gì liên quan đến tính mạng của Phùng Ngọc Hiên!"

Không chỉ Vấn Thiên Tông, toàn bộ Bắc Vực có không ít môn phái phải nhờ cậy vào Luyện Khí Các để có được pháp khí tốt nhất, đắc tội với Luyện Khí Các chẳng khác nào gián tiếp đắc tội với toàn bộ Bắc Vực.

"Hắn ta..."

"Không cần biết hắn ta làm cái gì, dù cho hắn ta có cưỡng hi*p con, con cũng phải nhịn cho ta!" Kỳ Cảnh Thịnh hừ lạnh một tiếng, một cước đá tung cửa rời đi, chỉ để lại Kỳ Duật ở phía sau trừng hai mắt nhìn hắn, mặt đều đỏ lên vì tức.

***

Nói là bế quan, kì thực bản thân Trình Diệp không biết tu luyện, tu vi của cậu đều là của nguyên chủ, đến lúc cần thiết 666 sẽ điều khiển thân thể cậu, nhưng tu luyện cũng là nhờ 666 hỗ trợ, cho nên cậu hiện tại ở trong căn phòng nhỏ này rãnh rỗi đến sắp mọc nấm rồi, cói hết bộ phim này đến bộ phim khác.

666 oán giận nói: "Cậu sắp xài hết tiền trong hệ thống của tôi rồi."

Trình Diệp: "... Làm sao có thể như vậy được, lần trước không phải mới nạp tiền sao?"

666 lườm một cái, nói: "Cậu không nhìn xem cậu đã bế quan bao lâu rồi, cũng nên xuất quan rồi, hơn nữa cậu xem thời gian đi, còn nữa sao cậu không xem nội dung vở kịch đã chạy đến đâu rồi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng không phải sao?"

Trình Diệp không phản đối: "Kế hoạch không có thay đổi, tao chỉ cần biết rằng nhiệm vụ của tao ở thế giới này chính là đẩy Phùng Ngọc Hiên vào chỗ chết là được rồi."

666: "..." Đại Diệp Tử thực sự là càng ngày càng thô bạo, bất quá nó... Thật sự rất thích!

Lúc rãnh rỗi, Trình Diệp cũng sẽ nhìn Kỳ Duật, sau khi xem xong tâm tình không có chút vui vẻ nào.

"Hiện tại cho dù có phá Luyện Khí Các thì thế nào đây, nói cho cùng Kỳ Duật đến tột cùng yêu ai vậy, đứa nhỏ này sẽ không thật sự trẻ con đến mức không nhận ra mình yêu ai chứ?" Hắn lườm một cái, cảm thấy Kỳ Duật còn đáng ăn đòn hơn Phùng Ngọc Hiên.

666 lắc lắc đầu: "Tôi nhớ trước đây từng xem qua một bộ phim truyền hình, nư chính rất không có nguyên tắc, ban đầu bởi vì nghe thấy tiếng sáo vang trên bầu trời liền rất muốn quen biết người thổi sáo, sau đó nhờ số trời run rủi hai người gặp nhau, nàng liền mở ra con đường nữ truy nam, thế nhưng —— nội dung vở kịch chính là rất cẩu huyết, người thổi sáo kia nhưng thật ra là anh em của một người mà cô ta từng quen biết, cuối cùng người thổi sáo thích cô ta, thế nhưng cô ta lại cảm thấy người cô ta yêu thật ra vẫn là người anh em kia, toàn bộ nội dung câu chuyện rối như tơ vò, rất hết chỗ nói, tôi đến bây giờ cũng không rõ đến tột cùng là cô ta yêu ai, Đại Diệp Tử, cậu..." 666 có chút bận tâm, dù sao Trình Diệp mới vừa trải qua một đoạn tình cảm không tính là vui vẻ, "Cậu thích hắn sao, cậu có thể thăm dò cho kỹ mà?"

Trình Diệp lườm một cái: "Mắt tao cũng không mù, coi trọng kẻ ngu si này, ngay cả người mình lên giường cũng không làm rõ ràng được, này thì thà hắn đi yêu bạch liên hoa còn hơn."

666 thở ra một hơi: "Cậu nói như vậy tôi có thể an tâm rồi."

"..." Mày yên tâm cái gì chứ, lo lắng như là cha tao vậy!

"Đúng rồi, nhóc con cứu về lúc trước đâu? Tao nhớ vết thương trên người nó cũng không ít, còn có thể cứu không?" Trình Diệp bỗng dưng móc ra một quả cà chua đỏ hồng cà cà lên quần áo, cắn một miếng.

Mọng nước, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, cậu ăn đến nước chảy ra khóe miệng, rõ ràng rất lôi thôi nhưng 666 lại cảm thấy vừa dễ nhìn vừa đáng yêu.

666 tiện tay quay lại video, trên màn ảnh là một người đang ngồi xếp bằng luyện công, nhưng không biết nơi nào xảy ra sai sót, cả người đều đang bốc lên nhiệt khí, mồ hôi ẩm ướt, tóc dính chặt vào trán, mồ hôi nhỏ giọt lên mặt đất.

Hai mắt nhắm chặt của đứa nhỏ dường như muốn mở ra, nhưng lại như bị keo dán dính vào, ngũ quan vặn vẹo đến dữ tợn, cuối cùng cũng không mở ra được.

Đột nhiên, đứa nhỏ giãy dụa một chút, truyền đến âm thanh leng keng leng keng, Trình Diệp lúc này mới chú ý tới đứa nhỏ đang ngồi giữa đống chai lọ, hình như là lúc trước chính cậu giao cho nhóc đan dược để tu luyện.

Trình Diệp: "..." Cậu dự định bế quan mười năm, cho nên đứa nhỏ này cũng tu luyện mười năm, với lượng đan dược này ít nhiều cũng mất năm năm.

Đây là đã ăn bao nhiêu đan dược vậy?

Trình Diệp sợ hết hồn, đứng lên, tiện tay sờ qua khăn, xoa xoa tay: "Nó làm sao vậy? Tẩu hỏa nhập ma?"

"Hình như là vậy, trên người nó có không ít vết thương, hơn nữa thường thường ở sau núi ăn một ít đồ vật kỳ kỳ quái quái, cho nên linh khí vận hành trong ngân mạch rất dễ xảy ra sự cố, đặc biệt là nó còn có chút nóng lòng tu luyện."

Trình Diệp híp mắt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất quan: "Thật là biết gây phiền phức mà."

***

"Ạch ——" như tiến vào bên trong dung nham, trực tiếp đốt cháy xương cốt của đứa nhỏ, ngay khi đứa nhỏ đau đến sắp không cảm giác được sự tồn tại của mình, thân thể ầm một cái liền như trực tiếp rơi vào trong hầm băng, giá rét thấu xương giống như một đao róc xương, từng nhát từng nhát cứa vào da thịt.

Băng hỏa đan xen khiến ý thức đứa nhỏ từ từ mơ hồ, thậm chí sinh ra cảm giác cứ như vậy chết đi, chết đi liền được giải thoát hoàn toàn.

Nhưng ngay khi mọi thứ đang gặm nuốt máu thịt của nó, nó rõ rõ ràng ràng cảm nhận được máu thịt của chính mình đang từ từ hòa tan thành máu nóng, một bàn tay ấm áp mềm mại chạm lên mặt nó, mang theo mùi thảo dược nhẹ nhàng khoan khoái, chóp mũi đứa nhỏ giật giật, có chút lưu luyến nhiệt độ và mùi hương này, đột nhiên không muốn chết nữa.

Một tia mát lạnh ngọt ngào thuận theo yết hầu trượt xuống, giống như là cơn mưa đúng lúc nơi sa mạc đang khô hạn mấy chục ngàn năm, xèo xèo bốc hơi sau đó chính là một trận mát mẻ sảng khoái.

"Tỉnh rồi?"

Đứa nhỏ tỉnh lại liền nhìn thấy Trình Diệp với gương mặt khó ở đang nhìn mình, đầu tiên là ngẩn người một chút: "Ngài không phải đang bế quan sao?" Ngay sau đó là mừng như điên, kích động thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống, "Ngài xuất quan rồi sao? Có phải là vết thương đã khỏi rồi không?"

"Ngươi còn hỏi ta vết thương lành chưa?" Trình Diệp lườm một cái, tức giận nói, "Ngươi tự xem mình đang là gì đi, ta đây mới rời khỏi mấy ngày, ngươi liền biến bản thân thành bộ dạng như ma quỷ này sao?"

Trình Diệp làm quá lên, nhưng đúng là mặt đứa nhỏ trắng bệch, ngay cả môi cũng xanh tái nhợt, rõ ràng lúc trước chỉ là nhỏ gầy yếu ớt, nhưng bây giờ hoàn toàn chính là trạng thái gần chết.

Đứa nhỏ bỗng nhiên ý thức được bản thân té xỉu lúc đang luyện công, còn giống như tẩu hỏa nhập ma, nó lập tức sốt sắng hỏi: "Ngài không sao chứ, ta làm ngài bị thương rồi sao?"

"... Chỉ với công phu mèo cào của ngươi mà có thể làm ta bị thương à?" Trình Diệp cũng không phải muốn đả kích đứa nhỏ, chỉ là đứa nhỏ căn bản chưa từng được dạy, cho nên căn bản tu luyện bằng không.

Có thể tuần hoàn linh khí ở trong người đều là nhờ đứa nhỏ ăn không ít đan dược, nhìn qua chỉ là một người mới nhập môn tu luyện, đừng nói đến đệ tử nội môn, chỉ cần đệ tử ngoại môn vừa mới vào cũng có thể đơn giản quật ngã nhóc!

"Há, ngươi như vậy chỉ là mù mờ đi lạc đường thôi, ngươi muốn học cái gì? Luyện khí luyện đan hay là những thứ khác? Ta tìm người đến dạy ngươi?" Trình Diệp cũng không phải trách đứa nhỏ, chỉ tự trách mình không cân nhắc chu toàn, biết rõ đứa nhỏ không hiểu lại quên nói rõ ràng.

Hai mắt đứa nhỏ sáng lấp lánh: "Có thể sao? Có phiền ngài hay không?"

Trình Diệp cười ha ha, rất ngạo kiều mà nói: "Không phải ta khoe khoang, cho dù ngươi muốn học kiếm, ta cũng có thể giúp ngươi tìm cho ngươi sư phụ tốt nhất!"

"Có thật không?" Đứa nhỏ vừa nghĩ tới Phùng gia phải một mực cung kính thậm chí là khúm núm với Kỳ thiếu, tâm lý liền không ngừng được mà ảo tưởng —— nếu như mình cũng mạnh như Kỳ Duật, có phải là sẽ không có ai dám bắt nạt mình, có phải là có thể tự tay giáo huấn Phùng Ngọc Yên, báo thù cho bản thân?

"..." Nhìn đứa nhỏ đầy mặt kìm nèn thù hận, Trình Diệp nuốt nước miếng một cái, "Thôi, nói có thể chính là có thể, bất quá ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, kiếm tu là phải đi giết chóc, ngươi bây giờ vẫn chỉ là một tiểu hài tử —— cũng đúng, ai mà không từ một đứa bé tu luyện lên." Trình Diệp dừng một chút, ý vị sâu xa nói, "Không được vì ham muốn nhất thời mà khiến tương lai bản thân phải hối hận!"

Đứa nhỏ nghiêm nghị gật gật đầu: "Vâng, ta biết, thế nhưng —— ta vẫn muốn luyện kiếm!"

Trình Diệp nhún vai: "Đó là đương nhiên có thể, ngươi muốn luyện —— gì?" Cậu tận lực qua loa một chút, nhưng đứa nhỏ rõ ràng nghe hiểu, nhưng nó cũng có chút hoang mang, nó biết Trình Diệp rất không thích Kỳ Duật, thậm chí nó còn nhớ Kỳ gia và Trình gia không đội trời chung, cho nên theo bản năng lắc lắc đầu: "Không được sao, cũng không nhất định phải đi Thương Vân Tông mới có thể học kiếm, lĩnh ngộ kiếm ý sau này ta nhất định sẽ cần cù bù thông minh!"

Trình Diệp vỗ vỗ đứa nhỏ vai: "Không cần liều mạng, nỗ lực là tốt rồi!"

"Đúng rồi!" Trình Diệp chợt nhớ tới vẫn chưa hỏi đứa nhỏ tên, "Ngươi tên gì, ta kêu người làm thẻ (lệnh bài) thân phận!"

"Ta..." Đứa nhỏ bỗng nhiên cúi đầu, lúng túng nửa ngày, "Ta không có tên."

Từ nhỏ đã là cô nhi, người Phùng gia chỉ gọi nó là thằng con hoang, vật bẩn thỉu, nó làm gì mà có tên chứ.

Trình Diệp nhìn ra đứa nhỏ đang quẫn bách: "Vậy gọi là Trình Hi đi, họ Trình giống như ta, Thình ý chỉ ánh bình minh." Trình Diệp cúi đầu, trán kề trán Trình Hi, "Mọi thứ đều là nhận lấy ánh sáng."

Ôn nhu chảy qua tự đáy lòng, Trình Hi không biết này có phải là cảm giác tên của chính mình được thiên đạo thừa nhận hay không, nhưng không cần biết là cảm giác gì, nó giờ phút này đều rất thoải mái.

Đứa nhỏ —— Trình Hi nhắm hai mắt lại, thậm chí muốn thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc này.